Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 20: Nói Xấu Sau Lưng





“Muội được phụ thân cho của hồi môn, đất đai hay cửa hàng đều có cả, sau này không lo kế sinh nhai, mà ca ca chỉ có một mình trong phủ, đảm nô tài thì hám lợi nịnh bợ.

Ca ca cũng có nhiều thứ cần chuẩn bị, không thể thiếu bạc được”.

Lãnh Thanh Hạc cười khổ: “Ca tự hiểu được tình trạng của tấm thân tàn tạ này.

Ca ca không còn nhiều thời gian nữa, cũng không cần đến số bạc này.

Hơn nữa mặc dù Kim Thị có chậm trễ ăn mặc hay y phục chỗ ở.

Nhưng bà ta chưa bao giờ keo kiệt, bỏ ngặt thuốc uống hàng ngày.

Chỉ cần có thuốc thì ca ca có thể sống tiếp”.

Lúc này Lãnh Băng Cơ mới nhở ra mục đích chuyến đi của mình, nàng đưa tay về phía Lãnh Thanh Hạc: “Ca ca, để muội bắt mạch cho ca..

Lãnh Thanh Hạc cười khẽ: “Ta nghe nói vào ngày thành hôn của muội, muội đã trị khỏi được bệnh cũ của lão thái quân phủ An Quốc Công.

Chuyện này được lan truyền hấp dẫn đến nỗi ca ca vẫn không tin.

Muội thực sự biết bắt mạch sao?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu, nàng đã chuẩn bị lý do giải thích từ rất lâu rồi: “Vào ngày thành hôn, muội nhất thời luẩn quẩn trong lòng, khi hôn mê bỗng mơ thấy mẫu thân.

Mẫu thân nói rằng hiện giờ người là một vị thần trên trời, người sẽ phù hộ cho chúng ta bình yên khỏe mạnh.

Sau đó thì muội tỉnh dậy, bản thân cũng đột nhiên hiểu được y thuật”.

Đôi mắt trũng sâu của Lãnh Thanh Hạc nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Cơ như thiêu đốt, thoạt đầu hắn ta có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.


“Đó là vì mẫu thân trên trời linh thiêng, người lo lắng cho chúng ta nên đã ban cho muội khả năng cứu người”.

Lãnh Bằng Cơ vừa bắt mạch cho ca ca vừa sử dụng kết giới nạp mễ thực hiện kiểm tra toàn bộ cơ thể hắn ta một vòng, một lúc lâu sau đôi mắt đen nhánh mới mở ra, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh như băng, nàng nghiến răng: “Thật sự không ngoài dự liệu của muội!”.

“Sao vậy?”, Lãnh Thanh Hạc thờ ơ hỏi.

Lãnh Băng Cơ đứng dậy, nàng nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài tổ đường, thấy xung quanh không có ai, ngay cả người hầu cũng không biết đã đi đầu rồi, lúc này nàng mới hạ giọng: “Ca ca không phải bị bệnh ho lao gì cả, mà là trúng độc!”
“Muội muội muội đang đùa tạ hả?”, Lãnh Thanh Hạc cười nhẹ hỏi.

“Là thật đó ca ca”, Lãnh Băng Cơ vẻ mặt trịnh trọng: “Ca ca trúng một loại độc dược được tạo thành từ thủy ngân và các chất độc hại khác.

Trong phổi đã có những bóng mờ không đều, cho thấy những kẽ hở giống như thủy tinh.

May mắn tổn thương của thận không quá lớn.

Đúng là trong cái rủi có cái may”.

Vẻ cười cợt trên mặt Lãnh Thanh Hạc có chút phai nhạt, hắn ta nhìn muội muội trước mặt, một lúc lâu sau mới nghi ngờ hỏi: “Còn cứu được không?”
Trong giọng nói của hắn ta mang theo vẻ thấp thỏm, nhưng cũng tràn đầy hy vọng, Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Đương nhiên rồi, sau này muội còn muốn dựa vào ca ca nữa mà, vì thể ca ca phải mau chóng khỏe lại”.

Trên khuôn mặt gầy gò xanh xao của Lãnh Thanh Hạc có hơi ửng hồng, hai mắt hắn ta sáng ngời: “Ca ca làm sao có thể trúng độc được? Cũng may là trúng độc.

Nếu thật sự là bệnh lao thì cho dù muội có thật sự là thần tiên thì sợ rằng cũng chỉ có thể bất lực”.

Bệnh lao hiện giờ vẫn là bệnh nan y, chưa có thuốc chữa.

Lãnh Băng Cơ khẽ cắn môi dưới, mẹ con Kim Thị dùng đủ mọi cách để đối phó với nàng như thế, thì sao có thể tha cho ca ca được? Bởi vì những chuyện khi đó nên phụ thân vẫn có chút kiêng kỵ, chưa từng cho Kim Thị thân phận chính thể.


Nếu ca ca chết thì đương nhiên con trai của Kim Thị sẽ trở thành trưởng tử của Lãnh gia, và Kim Thị cũng thuận nước đầy thuyền trở thành chính thất.

“Ngoại trừ Kim Thị thì còn có ai có thể tàn nhẫn và táo tợn như vậy ở hậu viện của Tướng Phủ này chứ! Hai mẹ con họ hận mẫu thân thấu xương, không thể để yên cho chúng ta.

Giải độc cho ca ca thì dễ, nhưng mình thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Biết đâu Kim Thị lại càng ra tay ác độc hơn? Bên người ca ca đều là tai mắt của Kim Thị, chúng ta phải lên kế hoạch khác”.

Lãnh Thanh Hạc nói thầm: “Muội không cần lo lắng cho ta, sau này ta sẽ chú ý tới thức ăn hơn”.

Lãnh Băng Cơ lắc đầu, vẫn chưa yên tâm: “Có rất nhiều cách hạ độc kỳ quái, nếu ca ca không hiểu thì sẽ khó lòng phòng bị được.

Ca ca à, tốt hơn hết là người nên rời khỏi phủ một thời gian…
“Rời đi?”.

Lãnh Bằng Cơ gật đầu: “Hay là ca nói với phụ thân là bệnh tình của mình ngày càng nặng, sợ lây sang cho mọi người, vì vậy ca muốn tạm thời rời khỏi phủ dưỡng bệnh.

Vừa hay ca ca lại có tiểu viện này, trước tiên ca cử âm thầm hồi phục sức khỏe cho tốt, sau đó chúng ta mới lên kế hoạch cho con đường tiếp theo”
Lãnh Thanh Hạc suy nghĩ một lúc, cảm thấy nàng nói đúng nên gật đầu đồng ý: “Kim Thị mong đuổi cổ được ta khỏi tướng phủ còn không kịp ấy chứ.

Nếu ta chủ động đưa ra yêu cầu thì bà ta sẽ không ngăn cản”.

Hai người đã tính toán xong, hiện giờ đang ngồi xếp bằng trên nệm, Lãnh Bằng Cơ tiến hành giải độc cho hắn ta, đồng thời cũng trộm bổ sung nước cho hắn.

Cứ thế cho đến tận qua giờ ăn trưa, theo thời gian thì chắc hẳn bữa tiệc phía trước kia đã tàn rồi.


Nhưng không có ai trong nhà đến hỏi hai người đã ăn cơm chưa..

Đối với sự lạnh nhạt này thì cả hai đã sớm cảm thấy quen từ lâu rồi, nhưng Mộ Dung Phong lại không quan tâm tới muội muội của mình chút nào, nên Lãnh Thanh Hạc không tránh khỏi có chút lo lắng và nghi ngờ.

Hắn ta nói bóng gió hỏi về mối quan hệ của Lãnh Băng Cơ với Mộ Dung Phong.

Đương nhiên Lãnh Băng Cơ sẽ không khiến ca ca mình lo lắng, vì thế nàng đã miễn cưỡng nói qua loa cho có lệ, nàng đã học được cách của Lãnh Băng Nguyệt, sẽ khen ngợi Mộ Dung Phong lên tận trời.

Bữa tiệc phía trước thật sự đã tan từ sớm, tuy yến tiệc sang trọng phong phú nhưng, không khí lại rất lạnh lẽo, đặc biệt là khí thế âm trầm từ đầu đến cuối của Mộ Dung Phong khiến cho không ai dám vui đùa nói chuyện, chỉ có thể liên tục mời rượu.

Ngay từ đầu bữa tiệc Kim Thị đã nhảy mắt với Lãnh Băng Nguyệt, hai mẹ con tìm cớ trốn ra hậu viện để nói chuyện riêng.

Hữu tưởng vẫn luôn căng như dây đàn, tâm tình không tốt nên đã sắp xếp cho Mộ Dung Phong nghỉ ngơi trong phòng khách, sau khi tỉnh rượu thì trở về phủ.

Tửu lượng của Mộ Dung Phong cũng khá tốt, trong phòng hun hương nghi ngút, có chút ngột ngạt nên hắn ta đi thẳng ra ngoài hít thở không khí.

Tổ đường của Tướng Phủ cách phòng khách không xa, chính giữa chỉ có một khu vườn, từ xa có thể nhìn thấy tấm bảng vàng của tổ đường, Mộ Dung Phong liên tục bước đi, trong lòng cảm thấy buồn bực, nữ nhân khắp người toàn gai kia thật sự có thể ngoan ngoãn quỳ gối trong từ đường sao?
Nụ cười có chút hả hê và mỉa mai xuất hiện bên miệng, hắn ta nhẹ bước, khi lại gần thì bỗng nghe thấy một tiếng cười như chuông bạc ngạo nghễ vọng ra từ cửa sổ đang mở, lọt vào tai hắn ta.

Mặt hắn ta lập tức tối sầm lại, vừa liếc mắt nhìn vào bên trong thì đã lập tức nổi trận lôi đình.

Lãnh Băng Cơ đúng là đang ở trong tổ đường, nhưng lại gặp gỡ riêng tư với một người đàn ông, hai người ngồi đối mặt với nhau, trò chuyện và cười đùa rất vui vẻ.

Đặc biệt là mặc dù Lãnh Băng Cơ đã từng cười với hắn ta, nhưng trong nụ cười của nàng luôn có một tia mỉa mai lạnh lùng, hoặc là bướng bỉnh và tức giận.

Mà hiện giờ nàng lại vừa nói vừa khua chân múa tay, cười đến mức cả người ngả về phía sau, khỏe mắt và lông mày đều là nụ cười rạng rỡ.

Giỏ từ cửa sổ thổi vào, tóc mái buông lơi trên trán tinh nghịch đong đưa trên chóp mũi, người đàn ông gầy gò ốm yếu thậm chí còn đưa tay vén tóc ra sau tai cho nàng, thái độ của hắn ta vô cùng trìu mến,
Lãnh Băng Cơ tám chuyện vô cùng vui vẻ, nàng mở miệng nói vô cùng hùng hồn: “Tại sao một nam nhân có thể có ba vợ bốn thiếp, còn muội phải nhẫn nhịn chịu đựng, mong ngóng chờ đợi từng ngày, còn phải tranh giành đấu đá với những thể thiếp khác đến nỗi đầu rơi máu chảy nữa? Chờ đến ngày nào đó muội có tiền thì cũng muốn nuôi một đám nam nhân tuấn tú phong lưu, để bọn họ thay nhau rửa chân cho muội.

Rồi nhìn cảnh bọn họ vì lấy một chậu nước rửa chân mà đấu đá nhau”.


– Liệt Thanh Hạc giận dữ chế nhạo: “Càng nói càng bậy rồi.

Nếu như bị vương gia nghe được thì cẩn thận sẽ khiển muội cả đời không động được vào đồng tiền nào”.

Lãnh Băng Cơ cười ha ha: “Của hồi môn bây giờ vẫn nằm trong tay muội muội hiện giờ cũng coi như một tiểu phủ bà đấy.

Tiếp theo muội sẽ phát triển cửa hàng của mình, kiếm tiền mỗi ngày.

Một ngày nào đó muội sẽ giàu hơn hẳn ta, dùng rồi tiền đập cho hắn ta choáng váng, sau đó thuê hắn ta bóp lưng cho muội”.

Trước khi kế hoạch lớn lao này được miêu tả xong thì cánh cửa tổ đường đã bị đá tung ra, một luồng sát khí đột nhiên tràn vào.

Mộ Dung Phong vẻ mặt bình tĩnh, đứng ở cửa cười mỉa mai nhìn nàng: “Tưởng gia nói nàng ở tổ đường hối lỗi.

Bổn vương còn cảm thấy kì lạ, từ bao giờ mà nàng lại có tính giác ngộ cao như vậy, đến nỗi quên ăn quên ngủ.

Hóa ra là có người bầu bạn cùng, còn vui đến quên trời quên đất”.

Lãnh Bằng Cơ nói xấu sau lưng bị bắt ngay tại chỗ, nên có chút xấu hổ.

Nàng nhìn thấy Mộ Dung Phong giống như con cá nóc, tức đến nỗi phồng cả người, ngay cả mắt còn suýt lòi cả ra.

Sau đó còn nói thêm những lời khó nghe nữa.

Thay đổi thất thường, không tuân thủ nữ tắc, vô sỉ thấp hèn… Lớp ngụy trang mà nàng dựng lên trước mặt ca ca cũng bị xé nát.

Nàng nhảy khỏi tấm nệm, giống như một quả bóng nảy chạy đến bên cạnh Mộ Dung Phong, nàng nắm lấy cánh tay hắn ta rồi ngẩng mặt lên cười vô cùng ngây thơ: “Có phải ngài nghe nói thiếp bị phạt nên cảm thấy đau lòng, vì thế mới đến đây tìm thiếp không?”.

Sự nhiệt tình đột ngột này khiến Mộ Dung Phong sững sờ, hắn ta cảm giác nàng vô cùng kì quái, giống như đang ủ mưu gì đó, hắn ta hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ hất tay ra: “Cũng may là ta tới đây, nếu không ta sẽ không thấy được trò hay này.

Lãnh Băng Cơ, ban ngày ban mặt mà nàng cũng lớn gan thật! Rõ ràng là nàng không để vương gia ta vào mắt!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.