Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 35: Lén Lút Xăm Cho Vương Gia Một Con Rùa Đen





Trong viện nhất thời yên tĩnh lại.

Mọi người mỏi mắt trông chờ.

Tin tức tốt nhanh chóng được truyền đến, Nghiêm Ngự Sử đã tỉnh lại rồi, nhưng mà vẫn phải giữ lại tiếp tục theo dõi, tình huống của tất cả những người khác đều đã chuyển biến tốt đẹp rồi, không có trở ngại gì, có thể quay về phủ rồi.

Lãnh Băng Cơ nghỉ ngơi một lát.

Mọi người đều rối rít ngỏ lời cảm ơn, hơn nữa còn muốn mời Lãnh.

Băng Cơ ngày khác đến nhà dự tiệc.

Lãnh Băng Cơ cười rộ đáp lời, giản dị.

dễ gần.

Người cảm kích nhất chính là gia đình phủ Bá Tước, Lãnh Băng Cơ đã tránh cho bọn họ một trận tai họa ngập đầu, vì vậy cực kỳ cảm kích.

Lão thái quần liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong sắc mặt cứng đờ lạnh ngắt như một tờ giấy, lại liếc mắt nhìn sang Lãnh Băng Cơ giả vờ ngốc nghếch, thở dài, nháy mắt với Thẩm phu nhân.

Thẩm phu nhân lập tức hiểu ra, họ khẽ một tiếng, đi lên phía trước nói: “Nếu tất cả mọi người đều đã không sao hết rồi, vậy mời sang bên cạnh uống trà nghỉ ngơi, đừng trì hoãn vương phi nương nương giải độc cho vương gia nữa.”
Mọi người đã nhận ra giữa hai người có chút không đoán được từ lâu, ngoại trừ ông lão Ngự Sử ra, tất cả đều biết thời thế nhắc đến chuyện rời đi.

Lão thái quân trò chuyện với người nhỏ họ Thẩm: “Có vương phi ở đây, tin rằng vương gia chắc chắn sẽ bình yên không có chuyện gì xảy ra, tất cả chúng ta đều về đi thôi”
Khách khứa nhanh chóng tản ra sạch sẽ.

Chất độc trên người Thẩm Phong Vân đã được giải hết rồi, nhưng mà vẫn lo lắng như trước, muốn ở lại bên cạnh, cũng bị Thẩm phu nhân liếc mắt ra hiệu kéo đi.


Mộ Dung Phong sắc mặt tái xanh, lạnh lùng mở miệng: “Danh tiếng nổi bật rồi, hôm nay người đã đắc ý chưa?”.

Lãnh Băng Cơ kinh ngạc chớp chớp mắt: “Có việc cầu xin người ta mà mồm miệng vẫn còn hôi thối như vậy, sợ rằng vừa nãy vương gia đã lén lút uống canh hoàng kim rồi đúng không?”
Mộ Dung Phong nhìn nàng không che giấu vẻ vui sướng khi người gặp họa chút nào, kiềm nén lửa giận đang “chậm rãi” bốc lên: “Lãnh Bằng Cơ, người đừng có được voi đòi tiên!”
Lãnh Bằng Cơ cười “hì hì” thành tiếng: “Sắc mặt tái xanh, thần kinh rối loạn, nói năng linh tinh, xem ra vương gia trì hoãn được chất độc này.

trong thời gian dài đấy, có phần bệnh nguy kịch rồi.

E rằng việc chữa trị không dễ dàng chút nào đâu”.

Trước mặt hai người còn có nô tài đi qua đi lại, Mộ Dung Phong có lửa mà không dám phát ra, lại chết vì sĩ diện, giận dỗi hừ lạnh: “Bản vương cũng không tin, trừ người ra chẳng lẽ trên thế gian này không còn ai có thể giải được chất độc cá nóc này sao”
Lãnh Băng Cơ giống như không hề để ý chút nào thưởng thức chấm bạc trong tay: “Có chứ, có rất nhiều.

Nếu vương gia không tin tưởng ta, vậy thì mời vương gia đi mời người cao minh khác là được rồi.”
“Lãnh Băng Cơ!”.

Ba chữ từ trong kẽ răng lạnh lùng nặn ra, nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn nhai sống nuốt tươi ba chữ kia vậy.

Lãnh Bằng Cơ dừng bước chân, đánh giá liếc nhìn hắn một cái, biết rõ hắn không bỏ sĩ diện được, cũng tốt bụng cho hắn một bậc thang: “Đứng mãi chỗ này không cử động, nhất định là tay chân đã chết lặng rồi, không thể cử động được chút nào.

Còn tưởng rằng ngươi thiên phú hơn người như thế nào, kháng độc hơn người khác nữa cơ, hóa ra cũng chẳng hơn gì.

ai.”
Mộ Dung Phong vẩy đôi chân dài, hất vạt áo lên, bước vào trong phòng: “Ai nói thế hả?”
Lãnh Băng Cơ cười thầm trong lòng, trong mắt lộ ra vẻ gian xảo.

Quân tử báo thù mười năm không muộn, xem ra cơ hội báo thù của mình đến rồi, hôm nay không châm người thành con nhím, ta cũng không phải nữ thần y thiên tài của thế kỷ hai mươi mốt nữa.


Dường như Mộ Dung Phong cảm nhận được khí lạnh sau lưng mình, đột nhiên xoay người lại, nhìn thấy hết vẻ gian trá cuối cùng trên mặt nàng: “Cảnh cáo ngươi, đừng có giở trò gian trá với bản vương”
Lãnh Băng Cơ nghiêng đầu: “Chẳng lẽ chưa từng có ai nói với người, khi sinh bệnh phải nghe lời đại phu sao? Ngươi làm như vậy sẽ khiến ta sợ hãi đấy, không sợ ta chột dạ run tay, châm người thành ra liệt nửa người luôn sao?”.

Bây giờ Mộ Dung Phong là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, phượng hoàng chán nản còn chẳng bằng con gà, đối với Lãnh Băng Cơ to gan lớn
mật trước mặt, năm lần bảy lượt đành nuốt cơn giận xuống: “Vừa nãy ta đã cố gắng ép chất độc trong dạ dày ra rồi, còn phải chữa thế nào nữa?”
Lợi hại ghê, như vậy mà cũng làm được nữa hả? Lãnh Băng Cơ vênh mặt lên, bĩu môi: “Trước tiên cởi quần áo ra đã” “Cởi quần áo làm gì?”
“Ngươi không cởi quần áo, lại còn da dày thịt béo, ngộ nhỡ ta châm kim không đúng huyệt vị, làm gãy châm của ta thì sao?”
“Vậy vừa nãy khi người châm cứu cho người khác, chẳng lẽ cũng bảo bọn họ cởi hết quần áo hay sao?”
Ánh mắt hắn như đao lạnh lùng nhìn về phía ông già Ngự Sử không động đậy được.

Một thân sát khí làm người ta sợ hãi, khiến người hầu đang hầu hạ Nghiêm Ngự Sử cũng phải xám xịt lui ra ngoài.

Ông già Ngự sử vừa mới tỉnh lại không được bao lâu, nghe thấy hai vợ chồng nhà người ta cãi nhau, nghe rất say mê.

Đúng lúc đó đối mặt với sự chất vấn của vương gia, ăn ngay nói thật lại đắc tội với vương phi, không ăn ngay nói thật thì tương lai mình cũng gặp phải tai họa, nhất thời ông ta
trong tình thế khó xử, “A” một tiếng, hai mắt trợn trắng, một lần nữa hôn mê luôn.

Trong lòng Lãnh Bằng Cơ thầm mắng một câu lão cáo già, sau đó nghiêm túc quay sang nói linh tinh với Mộ Dung Phong: “Người khác bọn họ, thứ nhất, bây giờ chất độc đã chạy khắp toàn thân người rồi, không giống bọn họ chỉ có trong dạ dày.

Thứ hai, ngươi nói gì cũng coi như là một nửa tướng công của ta, không có gì phải kiêng kỵ hết”
Quai hàm Mộ Dung Phong cắn chặt, có lẽ đang cân nhắc xem uống nước phân hay lộ ngực lộ lưng trước mặt nàng, chuyện nào dễ chấp nhận hơn, cuối cùng hắn cắn chặt răng, chủ động cởi áo nới dây lưng trước mặt Lãnh Băng Cơ, quay lưng lại hầm hự tức giận ngồi xuống chiếc đồn bằng gỗ.

Lãnh Băng Cơ cười thầm trong lòng, xem ra, trên người lúc nào cũng cần thiết phải có một môn kỹ thuật.

Phương pháp giải độc có trăm nghìn loại, Kỳ vương gia không có kiến thức y học chỉ biết đúng một loại uống nước phân.


Chẳng lẽ hắn cũng không biết, canh hoàng kim này chẳng qua chỉ ép người ta nôn ra thôi, đối với hắn mà nói, hoàn toàn không cần thiết chút nào sao? Lo gì hắn không ngoan ngoãn nghe lời chứ?
Mộ Dung Phong chịu đựng sỉ nhục thúc giục: “Còn không nhanh tay lên”
“Vương gia người với cái gì chứ!”.

Giọng nói của Lãnh Băng Cơ hơi uốn éo, còn có chút nham hiểm.

Mộ Dung Phong hừ khẽ một tiếng: “Buồn nôn.”
Lãnh Bằng Cơ không phật lòng chút nào, lại khử độc cho châm bạc một lần nữa, quay mặt sang, ánh mắt quét qua bóng lưng có thể nói là hoàn mỹ của hắn, trong lòng không kiềm được mềm xuống.

Mộ Dung Phong vốn là người tập võ, dáng người cân đối, căng đầy, đường cong cơ bắp nguội lạnh, tỏa ra hương vị dương cương chỉ thuộc về đàn ông.

Chẳng qua, trên da thịt màu lúa mì của hắn có vết sẹo đan xen.

ngang dọc, nhất là chỗ vai trái, một vết sẹo dài hơn nửa thước gồ lên, dữ.

tợn và bá đạo, khiến người ta vừa thấy đã không kiềm được căng thẳng trong lòng, cảm nhận được đau đớn, trong nháy mắt lan ra đến toàn thân.

Đểm kỹ xuống dưới, tất cả những vết sẹo lớn nhỏ, thậm chí có đến hơn mười vết, quả thật nhìn thấy mà ghê người.

Bàn tay Lãnh Băng Cơ hơi run lên, ý đồ định trêu chọc hắn trong nháy mắt cũng tan thành mây khói, thay vào đó, là một cảm giác đau lòng.

Sự tôn quý của hắn là bẩm sinh, thế mà có vinh quang tuổi trẻ được phong vương, còn có địa vị như thần trong mắt dân chúng Trường An, cũng là đạo thật súng thật, phải đổ máu nóng, phục vụ mệnh lệnh để đổi lấy.

Người đàn ông này ngông cuồng kiêu ngạo, nhưng cũng có vốn liếng để ngông cuồng kiêu ngạo.

Mộ Dung Phong yên tĩnh đợi một lát, không thấy Lãnh Băng Cơ có hành động gì, nghiêng mặt nhìn sang, thấy nàng giương mắt nhìn mình chằm chằm, khinh thường hừ nhẹ một tiếng: “Sợ à?”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Ta chỉ đang nghiên cứu vết sẹo của ngươi, cảm thấy tay nghề băng bó của đại phu chỗ các ngươi thật sự chẳng ra sao cả, quả thật vô cùng kém cỏi.

Lần sau để ta giúp người, chắc chắn có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, không để lại vết sẹo nào”.

“Ngươi đang nguyền rủa bản vương sao? Lãnh Băng Cơ, đã có ai từng nói miệng người rất thối chưa hả?”

“Cũng như nhau thôi.” Mồm miệng độc ác như vậy, trong lòng Lãnh Băng Cơ vừa dâng lên chút thương hại, trong nháy mắt đã bị thù mới hận cũ thay thế sạch sẽ, trong lòng cười lạnh, lấy một bình nhỏ đựng thuốc nước từ trong nhẫn nano ra.

Mộ Dung Phong nghi ngờ nhìn thoáng qua: “Đó là cái gì?”
Lãnh Băng Cơ rất nghiêm túc nói linh tinh: “Đương nhiên là thuốc giải độc rồi, dùng chấm thấm vào kích thích huyệt vị, có thể làm chơi ăn thật đấy”.

Mộ Dung Phong không nói gì, coi như là cam chịu.

Lãnh Băng Cơ vô cùng nghiêm túc cẩn thận truyền nước cho hắn, châm cứu giải độc, thuận tiện, còn hoàn thành một sáng kiến vĩ đại đứng đầu trước chưa có ai, sau không ai có.

Mộ Dung Phong chỉ cảm thấy đầu ngón tay nàng chậm rãi di chuyển trên da thịt sau lưng mình, sau đó chấm bạc đâm vào da thịt tê tê ngứa ngứa, còn hơi đau.

Nhưng mà dần dần bình tĩnh lại, không hề thiếu kiện nhẫn như vừa nãy nữa, hơi khép mắt lại.

Ông già Ngự sử đợi rất lâu, không nghe thấy tiếng hai người tranh cãi, cảm thấy có lẽ đã an toàn, lặng lẽ hé mắt ra thành một khe hở, lập tức mí mắt run rẩy, suýt nữa còn co giật luôn.

Sau lưng của Kỳ vương gia, thế mà Kỳ vương phi lại dùng châm bạc thẩm thứ gì đó như mực, khụ khụ, xăm thành hình một con rùa đen cực kỳ xấu xí.

Thật sự rất xấu, tay nghề cực kỳ kém cỏi.

Làm một ngôn quan cương trực công bằng, ông ta phải lập tức đứng dậy, ngôn ngữ đàng hoàng trách mắng cử động của vương phi nương nương lần này không ổn.

Nhưng mà, có khi nào lại bị Kỳ vương gia thẹn quá thành giận mà giết người bịt miệng luôn không?
Nếu trong tay có cục đá thì tốt rồi, mình đập lên trán một nhát, cũng không cần phải suy đi nghĩ lại như vậy nữa.

Người hầu nghe thấy bên trong yên tĩnh, lo lắng an nguy cho tính.

mạng của đại nhân nhà mình, từ bên ngoài ló đầu vào bên trong nhìn ngó xung quanh.

Kỳ vương gia không bỏ được thể diện, lại thúc giục lần nữa: “Xong chưa? Tại sao người khác không đến mức phiền toái như vậy?”
Lãnh Băng Cơ nhanh chóng rút tay lại: “Vương gia là người nhà mình, mua một tặng một, ưu đãi giảm giá, cho nên chậm thêm cho ngươi mấy kim thôi” Mộ Dung Phong chậm rãi mặc lại quần áo, lạnh lùng chế nhạo: “Ta có thể hiểu thành người đang thừa cơ trút giận đúng không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.