Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 47: Huệ Phi Rốt Cuộc Đưa Ra Chủ Ý Ngu Ngốc Gì





Lãnh Băng Cơ còn đang xuân đau thu buồn thay người khác thì Mộ Dung Phong buông lỏng tay, nàng không đề phòng, cả người lập tức tuột xuống từ trên tấm lưng rộng lớn vững chắc của hắn xuống, hai chân rơi xuống đất, không tự chủ được “bịch bịch” lùi lại hai bước, suýt nữa ngồi sập xuống đất.

Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn nàng: “Cảnh cáo ngươi, sau này cách Cẩm Ngu xa một chút”
“Ta cũng không phải cái gì đăng đồ lãng tử, ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Coi ta hiếm lạ nàng ta à?” Lãnh Băng Cơ khịt mũi coi thường: “Nữ nhân của Mộ Dung Phong ngươi, ta đều ước ao có thể cách xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu”.

Mộ Dung Phong nhấp môi mỏng rõ ràng, nói: “Nàng ta chỉ là biểu muội của ta”.

Lãnh Băng Cơ trịnh trọng chân thành nói: “Vậy bản thần y tuân theo quy tắc nghề nghiệp, hảo tâm khuyên người một câu, họ hàng gần kết hôn không tốt lắm đâu, tương lai hài tử sinh ra rất dễ xuất hiện dị dạng hoặc bị trí lực kém”
Ngọn lửa trên mặt Mộ Dung Phong bắt đầu bốc hơi, Lãnh Băng Cơ có thể cảm nhận được huyết áp của hắn cũng đang điên cuồng tăng vọt, thằng nhãi này lại tức giận rồi.

Mình nói chuyện đã uyển chuyển hết sức rồi, tình huống sinh hài tử không có lỗ đít cũng có thể xảy ra, chuyện này không phải là nàng ác độc nguyền rủa, mà là khoa học chứng thực đó.

Quả nhiên, Mộ Dung Phong cắn chặt hàm răng, thốt ra từng chữ: “Ai nói bản vương muốn cưới nàng ta?”
Lãnh Băng Cơ nghiêng đầu: “Vậy nàng ta làm sao lại khuyên người nạp thêm một Trắc Phi chứ? Còn nói dựa theo quy chế, Vương Gia như người nên có hai Trắc Phi nương nương.

Một họa thải không phải xuân, trăm hoa đua nở xuân cả vườn, ta không ngại đầu”
Mộ Dung Phong nghẹn, lập tức ngừng công kích, xoay người rời đi: “Không mượn người xen vào”.

Lãnh Bằng Cơ nói rõ: “Ta không muốn quản, nếu nàng ta muốn vị trí chính phi này của ta thì ta cũng có thể chắp tay nhường cho nàng ta”
Một câu nói nhẹ nhàng đốt lên lửa giận của Mộ Dung Phong: Lãnh Băng Cơ, ngươi đừng có được tiện nghi khoe mẽ! Bản vương tạm thời không hưu người, không có nghĩa là sẽ luôn nhẫn nhịn ngươi”.

Có mấy lời vẫn nên làm rõ thì tốt hơn.


Lãnh Băng Cơ nhún vai: “Mộ Dung Phong, Thái hậu không cho phép chúng ta hòa ly cũng không phải mong muốn của ta, ngươi không thể tính khoản nợ này lên đầu ta được.

Ta cũng vô tội.

Nếu Huệ Phi nương nương có cẩm nang diệu kể gì đó cho người thì có thể thử”.

Mộ Dung Phong dừng chân, xoay mặt qua, hung dữ trừng mắt nhìn nàng: “Bản vương dám cam đoan, ngươi không muốn, ngươi sẽ hối hận”
Lãnh Băng Cơ sững sờ, cẩn thận nhớ lại lời Tiêu Cẩm vừa mới nói, vẫn không đoán ra được, Huệ Phi rốt cuộc đưa ra chủ ý ngu ngốc gì cho Mộ Dung Phong.

Dù sao, Huệ Phi rất không chào đón mình, nếu không phải có Thái Hậu nương nương thì chỉ sợ nàng ta đã hận không thể đưa mình ra xa ngoài ngàn dặm rồi.

“Chủ ý gì vậy, nói nghe thử một chút, lỡ như đáng tin thì sao chứ?” Mộ Dung Phong chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, ném nàng ra xa xa.

Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài, chỉ có thể hấp ta hấp tấp đuổi theo.

Vẫn là chủ nghĩa xã hội tốt đẹp, xuyên qua chỗ xui xẻo này, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa chứ không cho phép dân chúng đốt đèn.

Mộ Dung Phong có thể có tam thê tứ thiếp, hoa đào đóa đóa khắp nơi, mình chưa kết hôn mà có con đã là tội ác tày trời, muốn ly hôn, cũng phải bị thất đại cô bát đại di quản, mỗi ngày đều cẩn thận dò xét như ở ngay biên giới tử vong.

Phong Vương phủ.

Lãnh Bằng Nguyệt đang ngồi ở cửa viện Tử Đằng tiểu trúc, mặt mày trang điểm tinh xảo xinh đẹp, đang ngồi trông ngóng đợi.


Tiểu nha đầu trong viện bị phải đến cửa chính tìm hiểu tin tức, chỉ cần Mộ Dung Phong vừa về là nha hoàn sẽ lập tức trở về bẩm báo.

Nghe nói hai người hôm nay tranh cãi rất đáng sợ, một đường cãi nhau đến trong cung, nghe nói còn sai người lấy hòm thuốc của Lãnh Băng Cơ đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lãnh Bằng Cơ nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

Nha hoàn hốt hoảng chạy chậm, trên chóp mũi óng ánh mồ hôi.

Lãnh Băng Cơ ngồi dậy, hỏi: “Sao rồi? Vương gia trở về rồi à?” Nha hoàn thở hồng hộc gật đầu: “Về rồi” “Lãnh Băng Cơ đâu?” “Cũng đi theo trở về” “Cái gì?”
“Hơn nữa còn được Thái Hậu nương nương ban thưởng rất nhiều, có thuốc bổ và gấm vóc, châu báu”.

Lần này Lãnh Bằng Cơ càng kinh ngạc hơn: “Thái Hậu sao lại ban thưởng nàng ta? Vì sao?”
“Nghe nói Vương phi nương nương chữa khỏi bệnh của Hỉ công công bên cạnh Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương vui vẻ, thưởng cho nàng ta”.

Lãnh Băng Cơ phiền muộn cực kỳ, nữ nhân này vì sao vẫn may mắn như vậy chứ? Trước đó thì cứu được mạng của lão thái quân, khiến lão thái quần bênh vực cho nàng khắp nơi, bây giờ lại nổi bật trước mặt Thải Hậu! Vị trí Phong Vương Phi này của nàng sao càng ngồi càng vững chắc vậy?
“Vậy vương gia đâu?” “Vương gia trông có vẻ rất không vui, hơn nữa.” “Hơn nữa cái gì? Nói mau đi”.

“Hơn nữa vương gia gặp Thẩm thế tử ở cửa ra vào” “Thẩm Phong Vân?” Lãnh Bằng Nguyệt thờ ơ: “Gặp được hắn thì sao?”
“Thẩm thế tử vừa mới đi săn trở về, đến đưa thú săn được cho vương gia, nói lần trước con mồi ít nên chỉ đưa được cho Vương phi nương nương một con gà rừng và thỏ rừng, quá mất mặt, sợ ăn không đủ.

Cho nên lần này, đưa thêm mấy con để Trắc Phi nương nương ngài cũng nểm thử món ngon”.

Lãnh Bằng Nguyệt lập tức giật nảy cả mình.


Chuyện lần trước khiến Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung xung đột, Mộ Dung Phong đang trong cơn giận dữ cho nên vẫn không truy ngọn nguồn chuyện này, sau đó cũng không giải quyết được gì.

Hành động này của Thẩm Phong Vân không thể nghi ngờ chính là giải vây cho Lãnh Băng Cơ.

Vậy Mộ Dung Phong sẽ cư xử thế nào với mình đây?
“Vương gia nói thế nào? Tri Thu ở một bên nghe bẩm báo của tiểu nha hoàn sốt ruột hỏi.

“Vương gia cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn Vương phi nương nương, nô tỳ cũng không đoán ra được tâm tình của Vương Gia thế nào.

Vương Phi nương nương thì lại cười hì hì nói cảm ơn với Thẩm thế tử, nói thỏ rừng lần trước bị trong phủ..”.

Nói đến một nửa thì im bặt không nói nửa, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của Lãnh Bằng Cơ, thấp giọng nói tiếp: “Nói bị chó điên trong phủ cướp đi rồi, không ăn được”
“Bộp” một tiếng, Lãnh Băng Cơ tức giận đập lên tay vịn ghế dựa bằng cây mây, giọng điệu căm hận nói: “Nàng ta rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe”
Tiểu nha hoàn do dự một chút, lại nuốt vào nhả ra nói: “Lời này chọc giận Vương Gia, Vương Gia hừ lạnh rồi vào phủ đi thẳng đến thư phòng”
“Lãnh Băng Cơ có cái gì tốt? Từng người một đều đối nghịch với ta, bảo vệ nàng ta!” Lãnh Băng Nguyệt càng tức giận hơn.

Tri Thu ở một bên chua xót bỉu môi: “Tiểu thư đừng lo lắng, Lãnh Băng Cơ này vừa khó ngửi vừa cứng, rõ ràng Vương Gia chướng mặt nàng ta, cho dù người khắp thiên hạ đều thích nàng ta thì sao chứ? Tay của Thái Hậu các nàng cũng không duỗi vào được trong hậu trạch của vương phủ.”
Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên, nhìn Tri Thu, sau đó chậm rãi đứng dậy, hung hăng tát một bạt tại về phía mặt Trị Thu, sức lực cực kỳ lớn.

“Làm càn, lời đại nghịch bất đạo như thế nào mà cũng dám nói lung tung”.

Tri Thu bị một tát này đánh cho mắt nổi đom đóm, nửa ngày mới “bịch bịch” quỳ xuống đất:
“Tiểu thư thử tội, Tri Thu không dám nữa”
Lãnh Băng Nguyệt chỉ vào chóp mũi của nàng ta, hầm hự tức giận, nói: “Đều tại người đưa cho ta chủ ý ngu ngốc gì đây hả? Bây giờ để lộ chuyện hãm hại rồi, còn không biết Vương Gia nhìn ta thế nào.

Chắc chắn sẽ xem ta như loại nữ tử sở trường tâm kế, nếu không sao có thể không đến giải thích với ta chứ?”

“Tiểu thư chỉ cần luôn miệng nói rằng đó là nhất thời đau lòng, chỉ là hiểu lầm thôi.

Chẳng lẽ Vương Gia còn thật sự có thể tích cực đào sâu ba thước đất tìm ra con thỏ bị lột da kia sao?” Tri Thu hiến kế nói.

“Chẳng lẽ ngươi quên chuyện hôm nay rồi sao? Ngươi ăn nói lung tung nói hươu nói vượn, vụ oàn cho Vương phi, ly gián quan hệ vương gia và Vương Phi, liên hệ hai chuyện lại với nhau, Vương Gia có thể nhẹ nhàng tha cho ta sao? Một tại này còn nhẹ, hôm nay người quỳ gối sám hối hối lỗi ở đây cho ta, không có mệnh lệnh của ta thì không cho phép đứng lên”.

Tri Thu lập tức hoảng hốt, vừa rồi Vương mụ đến hồi bẩm, nói Phong Vương Gia và Lãnh Băng Cơ tiến cung để hòa lỵ, tiểu thư còn nhất thời vui vẻ thương cho mình một bát tổ yến, sao chỉ chớp mắt thì đổ tất cả lỗi lầm lên người mình rồi? Quỳ ở nơi cửa viện người đến người đi, hạ nhân trong phủ đều nhìn thấy được, ngày sau gặp nàng ta còn có thể không nói này nói nọ sao?
“Tiểu thư, Tri Thu cũng là một suy nghĩ vì người mà thôi, tất cả không phải đều là để sớm đuổi được Lãnh Băng Cơ sao, cầu ngài tha cho nô tỳ?”.

Trong lòng Lãnh Bằng Nguyệt lúc này là không xong rồi, bối rối hoang mang lo sợ vô cùng.

Chuyện này nếu lục lọi tìm ra được, địa vị của mình trong lòng Mộ Dung Phong chắc chắn sẽ rớt xuống ngàn trượng.

Giải thích vô dụng thôi, Mộ Dung Phong không phải là nam nhân không có đầu óc, dễ dàng lừa dối.

Cách tốt nhất bây giờ chính là đổ tất cả sai lầm lên người Tri Thu, để nàng ta chịu tội thay cho mình mới có thể có chỗ xoay chuyển được.

Cho nên, nàng nhất định phải nghiêm trị Tri Thu, cho dù là làm dáng cho người khác thấy.

Về phần Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ vì sao không hòa ly thì nàng cũng không dám đến trước mặt truy hỏi đến cùng, chỉ có thể đợi Mộ Dung Phong hết giận, có thể tâm bình khí hòa nghe mình nói chuyện, rồi xem thử còn khả năng xoay chuyển hay không.

“Không có quy củ không thành quy cách được, người lấy dưới phạm trên, không thể tha thứ, phải quỳ gối sám hối hối lỗi cho tốt ở đây đi”
Khí thể to lớn xoay người vào phòng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.