Vương Phi Mưu Trí Nói Rằng Vương Gia Rất Phúc Hắc

Chương 30: Ta cần phải ngủ



Edit: Nấm Cô

"Tiểu Thất, không biết khinh công không có gì mất mặt, ta sẽ không cười nói nàng đâu." Mạc Hoa Sênh nói xong phi thân xuống ôm eo Kiều Thanh sau đó lại phi thân lên, dễ dàng mà nhảy qua tường rào thật cao.

Kiều Thanh vốn là có chút xấu hổ, lần đầu tiên có người khác phái cùng nàng có tiếp xúc thân thể, hơn nữa lại dựa sát như vậy, bàn tay bên hông truyền đến một hồi ấm áp. Nhưng mà một chút xấu hổ kia rất nhanh bị kích thích thay thế. Hai người nhấp nhô đã bay ra gần ngàn mét, cảm giác được gió đêm lướt nhẹ qua khuôn mặt, một loại cảm giác tự do trước nay chưa từng có làm cho tâm tư Kiều Thanh cũng muốn bay!

"Mạc Hoa Sênh, ngươi dạy ta khinh công đi!" Kiều Thanh mỉm cười nói, cảm giác này thực rất tốt.

"Được." Mạc Hoa Sênh cười nói. Dưới bàn tay vòng eo mảnh mai mềm mại, dường như có thể dùng sức bẻ gẫy. Sợi tóc Kiều Thanh bị gió đêm thổi lên lướt qua khuôn mặt Mạc Hoa Sênh, hương thơm nhàn nhạt giống trong kí ức làm cho hắn lại nghĩ tới cái buổi tối lần gặp đầu kia...

l     Giống như qua thật lâu, giống như chỉ là trong nháy mắt, Mạc Hoa Sênh mang theo Kiều Thanh dừng lại tại một chỗ vắng vẻ trong sân. Nghe thấy tiếng khóc trong phòng truyền đến, Kiều Thanh bước nhanh đi vào, trong lòng Mạc Hoa Sênh xuất hiện một luồng mất mát, cũng đi vào theo.

"Dục nhi!" Kiều Thanh đau lòng tiếp nhận bánh bao nhỏ khóc đến mức không kịp thở từ trong tay bà vú, ôm vào trong ngực hôn một cái, luôn miệng dụ dỗ: "Dục nhi ngoan, mẫu thân đến rồi! mẫu thân ở đây, đừng khóc nhé!"

Cánh tay mềm mại non nớt của Bánh Bao nhỏ ôm cái cổ Kiều Thanh, tủi thân gọi một tiếng: "Mẫu thân..."

Tiếng gọi mẫu thân này làm cho Kiều Thanh cũng đau lòng: "Dục nhi ngoan, đừng khóc." Kiều Thanh lau khô giọt nước mắt trên mặt Kiều Dục Bánh Bao nhỏ, Bánh Bao nhỏ ở trong lòng Kiều Thanh cọ xát, rất nhanh liền nín khóc mỉm cười. Từ khi Kiều Thanh đến đến thế giới này, Kiều Dục Bánh Bao nhỏ hầu như cũng không rời khỏi nàng.

l     "Đây là Ngụy ma ma, là bà vú của ta." Mạc Hoa Sênh giới thiệu nói với Kiều Thanh.

l     "Đa Tạ ma ma." Ngụy ma ma có một đầu tóc bạc thật cẩn thận tỉ mỉ, ánh mắt ấm áp, Kiều Thanh vừa nhìn cũng biết bà là người vô cùng có kiên nhẫn. Bà vú của Mạc Hoa Sênh nhất định là người từ trong cung đi ra, rất nhiều kinh nghiệm, được hắn tìm tới chăm sóc Kiều Dục Bánh Bao nhỏ, Kiều Thanh cũng có thể yên tâm một chút.

l     "Tổn thọ lão nô rồi! Tiểu thư nhất thiết đừng khách sáo!" Ngụy ma ma khoát khoát tay nói, nhìn Mạc Hoa Sênh một chút, lại nhìn Kiều Thanh một chút, vui mừng cười cười, nhẹ giọng lui ra ngoài.

l     "Tiểu Thất, đêm nay nàng ở lại chỗ này trước đi, sáng mai ta đưa nàng trở về." Mạc Hoa Sênh cười nói, tất cả đều đã sớm có chuẩn bị.

l"Được, cám ơn ngươi, Mạc Hoa Sênh." Kiều Thanh nói lời cảm tạ vô cùng chân thành với Mạc Hoa Sênh. Dù như thế nào, Mạc Hoa Sênh hôm nay cũng giúp nàng một việc lớn.

l     "Tiểu Thất, không cần khách sáo với ta, nàng là ân nhân cứu mạng của ta, việc ta giúp nàng cũng là nên làm mà" Mạc Hoa Sênh cười nói, hắn không nghĩ cho Kiều Thanh bất kể áp lực tâm lý gì, ân nhân cứu mạng thật sự là một cái cớ dùng rất tốt, "Ta sẽ ngủ ở trong sân bên cạnh, có việc nàng có thể trực tiếp tới tìm ta, đương nhiên, nếu như nàng không ngủ được nghĩ muốn tìm người nói chuyện phiếm ta hoan nghênh bất cứ lúc nào."

l     "Ta cần phải ngủ." Kiều Thanh nhàn nhạt nói. Mạc Hoa Sênh cũng không để ý, rất nhanh liền rời đi.

l     "Vương gia, Kiều Thất tiểu thư phải chăng đồng ý gả cho người? Cần thuộc hạ ngày mai bắt đầu chuẩn bị sính lễ không?" Phong Dương có phần hưng phấn mà hỏi. Không nghĩ tới chủ tử nhà mình động tác nhanh như vậy, đầu tiên là hài tử, sau đó là mẹ hắn, toàn bộ trong vòng một ngày đã lừa gạt để cho tới đây rồi! Phong Dương cảm thấy chuyện tốt của An Vương phủ sắp tới, trong lòng vô cùng kích động!

l     "Còn chưa, " Mạc Hoa Sênh nói, hơn nữa hắn cảm thấy dường như làm cho Kiều Thanh cô nương còn chưa có thông suốt đồng ý gả cho hắn còn là gánh nặng đường xa. Nhưng mà không sao, hắn sẽ trông coi nàng, kiên nhẫn chờ nàng, "Nhưng mà sính lễ bây giờ cũng có thể bắt đầu chuẩn bị." Mạc Hoa Sênh cho tới bây giờ không có nghĩ tới khả năng Kiều Thanh sẽ gả cho người khác, sính lễ tất nhiên là càng nhiều càng tốt, hắn thì là chủ tử An Vương phủ, đem chuyển toàn bộ An Vương phủ trống rỗng cũng không sao.

l     "Được, ngày mai thuộc hạ sẽ đi làm!" Phong Dương vô cùng hăng hái nói. Nữ chủ nhân tương lai cũng vào đây ở rồi, chuyện tốt còn có thể xa sao?

l     Kiếp trước hình thành đồng hồ sinh học đến thế giới này vẫn như cũ không bị phá hư, lúc sắc trời còn chưa sáng thì Kiều Thanh mở hai mắt ra, nhìn bốn phía trang trí đơn giản lịch sự tao nhã mới nghĩ tới lúc này nàng ở chỗ Mạc Hoa Sênh. Rón rén xuống giường, nhẹ nhàng hôn khuôn mặt ngủ say Kiều Dục Bánh Bao Nhỏ một cái, đẩy cửa đi ra ngoài.

l     Kiều Thanh vừa mới xuất hiện ở bên ngoài, trong sân bên cạnh một bóng dáng màu đen nhanh nhẹn đến, một câu chưa nói trực tiếp ôm eo lấy Kiều Thanh phi thân lên rời khỏi An Vương phủ. Vóc người Kiều Thanh trong nhóm nữ tử đã xem như cao gầy, nhưng là ở trong lòng Mạc Hoa Sênh lại có vẻ hết sức nhỏ nhắn xinh xắn.

l     "Mạc Hoa Sênh." Kiều Thanh nhẹ giọng gọi hắn, giọng nói trong veo gần như cũng sớm bị gió thổi tan.

l     "Hả?" Mạc Hoa Sênh mang theo vui vẻ đáp lại một tiếng, hắn thật hy vọng đoạn đường này có thể dài một chút, lại lâu một chút.

l     "Ngươi ngày hôm qua đã đồng ý sẽ dạy ta khinh công." Kiều Thanh nói. Nàng phát hiện khinh công thật sự là vũ khí lợi hại, cần thiết đánh nhau chạy trốn tại nơi đất khách. Ở nơi này thời buổi cao thủ đều có nội lực cao cường, nàng không có nội lực cũng không biết khinh công, thì động tác có nhanh hơn nữa chiêu thức lợi hại hơn nữa vẫn thật là thua thiệt. Nàng đã hạ quyết tâm muốn học khinh công cùng Mạc Hoa Sênh.

l     "Ừ." Mạc Hoa Sênh khẽ ừ một tiếng, lại không nói dạy như thế nào khi nào thì bắt đầu dạy. Bởi vì hắn chợt vừa mới có chút hối hận đồng ý Kiều Thanh, chờ dạy Kiều Thanh khinh công xong, hắn còn có thể có cơ hội ôm nàng như vậy sao? Đại khái đáp án là từ chối rồi...

l     Nhưng mà cái đề tài này cũng không có tiếp tục nữa, bởi vì mặc dù Mạc Hoa Sênh làm tốc độ hết sức chậm lại một chút, bọn họ lúc này cũng đã về tới Thanh Lan Viện Kiều Quốc Công phủ.

l     "Phải cho Dục nhi ăn cơm đúng giờ, nếu như hắn nói tìm ta tới dỗ hắn thì ngươi nói với hắn ta tới liền chỉ muộn một chút, có chuyện gì thì thông báo cho ta, dù sao ở chỗ ta có người của ngươi." Kiều Thanh nói với Mạc Hoa Sênh, đây cũng là lí do ngày hôm qua nàng lựa chọn giữ lại Thu Nguyệt

l     "Được, Tiểu Thất yên tâm đi, ta buổi tối mỗi ngày tới đón nàng qua, lúc khác nàng chỉ cần muốn đi liền báo cho ta." Mạc Hoa Sênh nói, "Mau vào đi thôi, sắc trời còn sớm nàng ngủ tiếp một lát."

l     "Ừ, " Kiều Thanh dừng một tý nói, "Cám ơn ngươi Mạc Hoa Sênh."

l     Tiếng cười trầm thấp dễ nghe truyền đến, Mạc Hoa Sênh đã rất nhanh đi xa rồi. Kiều Thanh nhảy qua cửa sổ mà vào, Chung Linh dịch dung thành nàng im hơi lặng tiếng rời đi rất nhanh, Kiều Thanh có chút mơ màng ngồi ở trên giường, nghĩ tới cuộc sống bây giờ, đột nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Chủ yếu vẫn là không biết làm sao đối với tương lai. Nàng nghĩ tiếp nhận thân phận Kiều Thất tiểu thư, ở cái thế giới này sống thật tốt, lúc này nàng ở tương lai thì sớm phải lập gia đình... Lập gia đình? Hai kiếp thứ này đều chưa từng xuất hiện ở trong từ điển Kiều Thanh, vừa nghĩ tới muốn cùng một người nam nhân đi qua một đời, Kiều Thanh cảm thấy nàng vẫn nên ngủ tiếp một lát đi...

l     ------ lời ngoài mặt ------

l     Đề cử một tý truyện hoàn của bạn tốt, cảm thấy hứng thú có thể đi xem xem ~

l     ( lãnh tình vương gia tiểu y phi)

l     Giới thiệu vắn tắt: Không nghĩ tới, leo núi không cẩn thận rơi xuống vách núi, lại thành tân nương lên kiệu hoa,

l     Đồn đại là tân lang bệnh tật đầy mình, mắc bệnh quái lạ, chẳng bao lâu nữa sắp rời khỏi nhân gian, chiến thần Vương gia!

l     Chưa từng nghĩ tới cùng phu quân không biết từ đâu có quan hệ gì, nhưng mà ở trong sinh hoạt, va chạm lẫn nhau làm sao lại sẽ xuất hiện duyên phận chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.