Một ngày trước nhận được thiệp mời của Đoan vương phủ, là Đoan Vương Phi gởi thiệp mời Kiều thất tiểu thư ngày mai đến Đoan vương phủ làm khách. Hôm nay Kiều Thanh mang theo Lan Tử và Thu Nguyệt cùng ra khỏi Thanh Lan Viện.
Nửa đường đụng phải Kiều Hân Nhiên, sau đó Kiều Thanh nhàn nhạt gọi một tiếng "Tứ tỷ", Kiều Hân Nhiên mỉm cười nhìn nàng nói: "Thất muội, nghe nói Đoan Vương Phi gởi thiệp mời cho muội? Lúc này tỷ tỷ muốn chúc mừng Thất muội cuối cùng có thể đã được toại nguyện."
"Tứ tỷ đang nói cái gì, muội nghe không hiểu." Kiều Thanh tỏ vẻ nàng không hiểu Kiều Hân Nhiên nói cái gọi là đã được toại nguyện là có ý gì?
"Thất muội đến Đoan vương phủ sẽ biết." Kiều Hân Nhiên cười một cái. Kiều Thanh thờ ơ cáo từ rồi đi thẳng, thế giới của Kiều Hân Nhiên nàng thực sự không hiểu lắm.
Nếu như nói Hạ Uyển Như người mẫu thân này là vì quá thất vọng với nàng cho nên mới cư xử lạnh nhạt với nàng, Kiều Hân Nhiên cái người thân tỷ tỷ kia lại vì sao mà ngáng chân nàng khắp nơi? Nữ nhân làm khó dễ nữ nhân, tám chín phần mười là xuất phát từ ghen tị. Nhưng bản thân Kiều Hân Nhiên là tập hợp ngàn vạn sủng ái và một thân đại tài nữ, đến tột cùng là xuất phát từ tâm lý gì mới gây khó dễ khắp nơi cái gì cũng không bằng thân muội muội của nàng? Từ lâu Kiều Thanh đã quyết định đối với Kiều Hân Nhiên kính trọng nhưng không gần gũi.
Xuống xe ngựa ở cửa Đoan vương phủ, đã có một bà bà cung kính đi lại tới đón tiếp Kiều Thanh, mang theo nàng trực tiếp đi tới chỗ ở của Đoan vương phi Vãn Phong Viện.
"Tham kiến Đoan vương phi." Kiều Thanh cúi người chào, rất nhanh liền bị Đoan vương phi kéo lên.
"Không cần đa lễ, hôm đó ở thưởng hoa tiệc không nhìn kỹ, thật là một cô nương xinh đẹp." Đoan vương phi cười nói. Đoan vương phi và Đoan vương rất có dáng phu thê, là một phu nhân có thân hình mũm mĩm,phúc hậu, được chăm sóc vô cùng tốt, bộ dáng thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi.
Nghe nói Đoan vương phi năm đó lúc làm tiểu thư, cũng là tài nữ nổi danh trong các tiểu thư khuê các của Thịnh Dương Thành, Đoan vương đối với nàng vừa gặp đã thương, chính mình đến cửa cầu hôn, dùng mười dặm hồng trang đem Đoan vương phi thú vào cửa.
Sau khi hỉ kết lương duyên hai người tương trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn hơn hai mươi năm, có thể nói Đoan vương là một người đặc biệt trong hoàng thất Nghiêu Quốc, mặc dù tự xưng là tài tử phong lưu, nhưng lại chưa từng nạp thiếp, chỉ có một mình Đoan vương phi. Đoan vương phi nghĩ cũng không chịu thua kém, sinh cho Đoan vương hai nhi tử một nữ nhi. Con lớn nhất chính là Đoan vương thế tử Mạc Đông Dương, tiểu nhi tử chính là Nhị công tử Mạc Bắc Nguyệt của Đoan vương phủ, còn có một nữ nhi nhỏ tuổi nhất là Mạc Thu Linh, được Nghiêu Hoàng đích thân phong làm Đoan Dương quận chúa.
"Vương phi quá khen." Kiều Thanh cười nhẹ nói. Đối với mình thiện ý nàng sẽ lấy thiện ý đáp lại, là nguyên tắc xử sự bây giờ của nàng.
Đoan vương phi thấy ánh mắt Kiều Thanh trong suốt sáng rỡ, khí chất ung dung tự tin, lại thêm vài phần vui vẻ.
"Mẫu phi!" thanh âm khoan khoái vang lên, một lục y thiếu nữ xinh đẹp nhào tới trong lòng Đoan vương phi.
"Thành bộ dáng gì nữa?! Còn không mau đứng lên!" Đoan vương phi khiển trách ở trong lời nói, nhưng chân mày khóe mắt đều là bộ dáng tươi cười sủng ái, hiển nhiên vô cùng sủng ái với tiểu nữ nhi Đoan Dương quận chúa.
Đoan Dương quận chúa mặt tròn đáng yêu hoạt bát le lưỡi một cái, đứng lên, sửa sang lại tà áo, chỉnh tề ra dáng cúi người chào nói với Kiều Thanh: "Kiều Thất tiểu thư xin chào!"
"Tốt lắm, các con đều là người trẻ tuổi thật tốt ở đây cùng nhau hàn huyên một chút đi! Thu Linh con mang theo Thất tiểu thư ra ngoài đi dạo nhé." Đoan vương phi cười nói.
"Được rồi! Chúng ta đi thôi!" Đoan Dương quận chúa Mạc Thu Linh nói xong như quen thuộc trực tiếp kéo tay Kiều Thanh chạy ra ngoài.
"Đi trong hoa viên đi, chúng ta pha trà nói chuyện phiếm được hay không?" Mạc Thu Linh cười hỏi Kiều Thanh. Nàng và Kiều Thanh cùng tuổi, quả nhiên là khí chất của một thiếu nữ vô tư vô lự hoạt bát.
"Được." Kiều Thanh cười gật gật đầu nói.
Hai người ngồi xuống bên trong một cái đình bát giác ở vườn hoa Đoan vương phủ, có riêng một nha đầu hầu hạ trà nước ở một bên pha trà, Mạc Thu Linh nhìn Kiều Thanh nghi ngờ nói: "Thật ra ta trước kia cũng đã gặp ngươi, nhưng bây giờ cảm giác hoàn toàn khác nhau."
"Trưởng thành đương nhiên không giống nhau." Kiều Thanh mỉm cười nói.
"Không, ta không phải là nói dung mạo, là cảm giác, khí chất của ngươi cùng lúc đầu khác nhau một trời một vực... Ôi quên đi, cũng không nói rõ được! Chỉ là ngươi thực sự mất trí nhớ sao?" Mạc Thu Linh lại tò mò nhìn Kiều Thanh hỏi.
"Đúng." Kiều Thanh gật gật đầu đầu nói.
"Vậy ngươi sẽ không thật sự ngay cả ngươi..." Mạc Thu Linh muốn nói lại thôi nhìn Kiều Thanh.
"Ta lúc ấy ngay cả mình là ai cũng không biết, người chung quanh một người cũng không nhận ra." Kiều Thanh mỉm cười giống như nói đến chuyện của người khác.
"Hả?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thu Linh lộ ra vẻ hoảng sợ, "Vậy ngươi sợ hãi không?"
"Quên mất, có lẽ sợ hãi qua đi, chỉ là nghi quá nhiều thứ, cũng không có thời gian sợ hãi." Kiều Thanh nói, xuyên việt như vậy không thể tưởng tượng nổi lúc phát sinh chuyện, nàng lúc ấy không phải là sợ hãi, chỉ là có một chút mê mang ngắn ngủi.
"Ngươi thật là dũng cảm! Ta thích ngươi, chúng ta làm bằng hữu đi!" Mạc Thu Linh có chút sùng bái nhìn Kiều Thanh nói, "Chữ của ngươi viết thật đẹp, cưỡi ngựa bắn tên cũng thật là lợi hại thật là lợi hại!"
Lần đầu tiên có người dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ như vậy nhìn mình, Kiều Thanh cảm thấy... không tồi...
"Đại ca Nhị ca mau tới đây!" Mạc Thu Linh đột nhiên đứng lên phất tay về phía sau lưng Kiều Thanh, Kiều Thanh đứng dậy quay đầu lại liền nhìn thấy hai cẩm bào nam tử đi tới phía bên này.
Kiều Thanh đã gặp bọn họ ở Thiên Thịnh trà lâu một lần, du hồ một lần, lúc thưởng hoa tiệc cũng nhìn thấy, biết rõ người hơi chút cao lớn một chút kia chính là Đoan vương thế tử Mạc Đông Dương, bộ dáng còn có chút thiếu niên chính là Nhị công tử Mạc Bắc Nguyệt, hơn nữa bọn họ đều là hảo hữu của Kiều Hoài Cẩn.
"Tiểu muội hôm nay làm sao hăng hái như vậy?" Mạc Đông Dương đi đến thân mật vuốt vuốt Mạc Thu Linh hỏi.
"Muội đang chiêu đãi bằng hữu đấy! Đến đây! Muội giới thiệu cho hai người, đây là Kiều thất tiểu thư Kiều Thanh, các ca ca hẳn là đều gặp rồi nhỉ, năm nay nàng là người đứng đầu thưởng hoa tiệc, cũng là bạn mới của muội!" Mạc Thu Linh kéo cánh tay Kiều Thanh giống như hiến vật quý nói, "Kiều Thanh, đây là đại ca của ta Mạc Đông Dương, Nhị ca ta Mạc Bắc Nguyệt!" Mạc Thu Linh biết rõ lúc đầu Kiều Thanh biết Mạc Đông Dương cùng Mạc Bắc Nguyệt, chỉ là nghĩ tới bây giờ Kiều Thanh mất trí nhớ, vẫn là muốn giới thiệu một tý một lần nữa.
"Tham kiến Đoan vương thế tử, Nhị công tử." Kiều Thanh thi lễ một cái rồi suy nghĩ, khá tốt hai vị công tử này không có di truyền mặt tròn tròn từ cha mẹ, nếu không dung mạo sẽ rất hài hước.
Chỉ là người nhà này gien cũng không tệ lắm, muốn Kiều Thanh đánh giá, dung mạo Mạc Đông Dương cũng không tuấn mỹ bằng Kiều Hoài Cẩn, nhưng dáng dấp cũng không kém, mày rậm mắt to làm cho người ta có một cảm giác thành thục chững chạc. Về phần Mạc Bắc Nguyệt, môi hồng răng trắng một bộ còn không cao lớn bộ dáng
thiếu niên.
"Không cần đa lễ, các ngươi ngồi đi!" Mạc Đông Dương nhìn Kiều Thanh một cái, đôi mắt chợt lóe liền chuyển tầm mắt. Mạc Bắc Nguyệt thì không che dấu chút nào hắn tò mò với Kiều Thanh, nhìn chằm chằm Kiều Thanh nhìn vài lần, Kiều Thanh mặt cũng không đổi sắc vô cùng lạnh nhạt mặc hắn quan sát, chỉ là còn không đợi Mạc Bắc Nguyệt mở miệng nói chút gì đó, liền bị Mạc Đông Dương ôm lấy bả vai mang đi.
"Thế nào?" Sau khi hai huynh đệ Mạc gia đi, Mạc Thu Linh thần bí hề hề nhỏ giọng hỏi Kiều Thanh.
"Thế nào cái gì?" Kiều Thanh có chút không giải thích được hỏi ngược lại.
"Đại ca ta ấy! Như thế nào như thế nào?" Bộ dáng Mạc Thu Linh không cần thẹn thùng cứ việc nói, "Len lén nói cho ngươi biết nhé, phụ vương ta đặc biệt yêu thích ngươi, vài ngày này đều nhắc tới ngươi đấy! Ta nghe được phụ vương ta cùng mẫu phi nói, vừa ý ngươi làm đại tẩu của ta đấy! Hắc hắc! Thật ra ngươi quên, ngươi trước kia có thích đại ca ta đó!"
Kiều Thanh dở khóc dở cười... Đột nhiên nghĩ đến lời nói Kiều Hân Nhiên nói chúc mừng nàng đã được toại nguyện, mặc dù không hiểu Kiều Hân Nhiên làm sao đoán được, nhưng Kiều Thanh cảm thấy đại khái chính là chuyện như vậy đi? Dù sao nguyên chủ trước kia thích Mạc Đông Dương cũng là việc rất nhiều người cũng biết. Cho nên té ra nàng đây là bị tương thân?!
Nghe nói Đoan vương bình sinh yêu nhất hai chuyện, thư pháp cùng cưỡi ngựa bắn cung, Đoan vương phi cùng Đoan vương cũng là chí thú hợp nhau. Kiều Thanh đại khái có thể nghĩ đến làm sao nàng lại lọt vào mắt phu phụ Đoan vương...
Đối mặt ánh mắt mong chờ của Mạc Thu Linh, Kiều Thanh chỉ có thể lựa chọn cố làm ra vẻ thẹn thùng cúi đầu không nói... vừa nhìn Mạc Thu Linh chính là người coi trọng đại ca, Kiều Thanh dám cam đoan nếu như nàng nói ra nàng không thích Mạc Đông Dương, Mạc Thu Linh nhất định sẽ tuyệt giao với nàng...
Kiều Thanh không lo lắng chút nào nàng sẽ bị rối loạn chuyện tình duyên, thành thân là lệnh của phụ mẫu lời của mối mai, hôm nay nàng chỉ là tới Đoan vương phủ làm khách mà thôi, bát tự không thể phẩy một cái, mà còn chưa bắt đầu hạ bút đâu. Nghe nói Đoan vương thế tử cực kỳ phản cảm với nguyên chủ, cũng không thể nào bởi vì bây giờ nàng thay đổi, thái độ Mạc Đông Dương lại đột nhiên thay đổi 180°.
------ lời ngoài mặt ------
tiểu kịch trường lộn xộn:
Đoan vương phi: Ta vừa ý ngươi làm con dâu của ta!
Đoan Dương quận chúa: Làm đại tẩu của ta đi!
Tiểu Thất: Cầu xin đừng làm rối loạn tình duyên...
Đậu phộng: Tiểu Thất ngươi dám gả cho Mạc Đông Dương ta liền chém hắn!
Tiểu Thất: Tùy ý ngươi, hắn là đường đệ của ngươi, thích chém hay không chém, việc này đều không liên quan gì tới ta