Kích động trôi qua, đột nhiên Kiều Thanh cảm giác đứa trẻ có điểm là lạ
.Sau khi nàng rời khỏi Tống gia thôn,vẫn luôn mặt trang phục nam
nhân,tiểu bánh bao đối với hơi thở nàng quá quen thuộc mới có thể gõi
nương sao…”Đến đây,Dục nhi gọi cha,cha..”
Nàng so sánh hình dáng với phát âm của tiểu bánh bao,tiểu bánh bao rất nhan liền thông hiểu, trong trẻo gọi một tiếng:”Cha”
Kiều Thanh cảm thấy hoàn hảo!Nhi tử mở miệng nói chuyện,nàng hưng trí bừng
bừng chỉ các đồ vật trong phòng dạy tiểu banh bao nói chuyện,tiểu bánh
bao rất có tinh thần hiếu học,rất nhanh liền thích cái chò trơi
*repeater* này (Melody: trò chơi lặp lại từ ngữ,chắc vậy =)),cùng Kiều
Thanh một nói một học chơi đến rất cao hứng.
Đời trước Kiều
Thanh chưa từng sinh đứa nhỏ,nàng thấy trên sách nói đứa nhỏ khoảng một
tuổi sẽ nói chuyện,lại biết đi.Tiễu bánh bao Kiều Dục hiện giờ đã hơn
mười tháng,mở miệng nói chuyện cũng không gì đặc biệt ngạc nhiên.Về
phần đi bộ…Nàng ôm tiểu bánh bao đặt hắn trên mặt đất,từ phía sau đỡ hai cánh tay hắn từ từ di chuyển về phía trước,từ trước đến nay tiểu bánh
bao lần đầu tiên tập đi (Melody: câu này trog cv hơi khó hiểu ta chém
=)),cảm giác rất mới lạ,hai bắp chân trên mặt đất bước lên phía trước
.Đỡ hai cánh tay phía sau đi vài vòng,Kiều Thanh buông một cánh tay
ra,dẫn tiểu bánh bao đi.
Vừa đi được hai bước,tiểu bánh bao liền
trực tiếp nhào tới trên đùi Kiều Thanh.Tiếp theo Kiều Thanh nâng hắn đi
về phía trước,vừa mới bắt đầu,lúc nào tiểu bánh bao cũng thử dò xét tìm
vịn cái gì đó ở xung quanh,về sau không vịn nữa,nhướng mày nhỏ,thừ dò
xét từ từ đi về phía trước,cho dù đi lảo đảo,nhưng sau khi đi vài vòng
thì càng ổn định.Cho đến khi Kiều Thanh im lặng buông tay hắn ra,hắn
cũng không phát hiện,bản thân chỉ lo đi vui chơi.
“Dục
nhi,đến đây!”.Kiều Thanh giang hai cánh tay với tiểu bánh bao,tiểu bánh
bao nhìn Kiều Thanh một cái,lộ ra một nụ cười sáng lạn,gọi:”Nương
!Nương!”.Lảo đảo một đường từ từ chạy tới nhào vào trong lòng Kiều
Thanh.Kiều Thanh ôm chặt tiểu bánh bao,thưởng trên trán hắn một nụ
hôn.
Kiều Thanh đã xem hết sách đã mua,cũng cơ bản hiểu rõ
thế giới này.Bây giờ thiên hạ chia làm ba phần,ngoài chỗ nàng ở hiện tại là Nghiêu Quốc ra,còn co Đông Lôi Quốc cùng Vệ Quốc,tạo thành tam quốc
thế chân lập đã nhiều trăm năm.Chỗ ở hiện tại của nàng ở Thanh Sơn Trấn
trong Nghiêu Quốc cùng ranh giới Vệ Quốc có quan hệ ngoại giao,qua
Thanh Sơn Trấn chỗ Thanh Châu Thành,chính là ranh giới Vệ Quốc.
Lúc Kiều Thanh chưa nghĩ ra kế tiếp nên đi tới nơi nào, gặp một người biết thân phận của nàng…
Tiểu bánh bao rất thích náo nhiệt,hôm nay,Kiều Thanh vừa vặn dạo phố trên
đường ở Thanh Sơn Trấn,tiểu bánh bao ở trong lòng nàng cao hứng múa tay
múa chân,cũng không ngừng chỉ cái gì đó xung quanh nói yy nha nha,Kiều Thanh chỉ một số đồ vật dạy hắn nói chuyện.
Đột nhiên một trận
tiếng vó ngựa vang lên,người trên đường ríu rít né tránh hai bên. Một
đám binh sĩ mặc áo giáp cưỡi con ngựa cao to đến,tiểu bánh bao trừng
mắt to duỗi bàn tay nhỏ bé ra chỉ trong trẻo kêu lên:”Ngựa!”Lúc đầu ở
trong phòng trọ,Khiều Thanh chỉ con ngựa phía dưới đường chạy qua dại
hắn nói,trí nhớ tiểu bánh bao hết sức kinh người.
Đám người kia
có mười đội,phía trước đội ngũ là một tiểu tướng trẻ tuổi thân hình cao
ngất khuôn mặt tuấn lãnh,nghe được tiếng đứa nhỏ,hán nhìn sang bên cạnh một cái,chính là cái nhìn này làm cho đôi mắt hắn co rụt lại,ghìm chặt
cương ngựa vừa vặn dừng ở trước mặt Kiều Thanh.
Tiểu bánh bao vẫn còn cao hứng đưa tay muốn sờ thân thể của đại mã (Melody: =)) Để
vậy cho nó hay a),Kiều Thanh đi qua ngẩng đầu nhìn,lại nhìn thấy tiểu
tướng *lãnh túc*(melody: lạnh lùng,nghiêm túc)nhìn mặt nàng chầm chầm,vẻ mặt hết sức phức tạp.
“Công tử muốn làm gì?”.Kiều Thanh kéo tiểu bánh bao đang tìm hiểu trở lại nhàn nhạt hỏi.
“Tại hạ Tần Dịch,có việc muốn cùng vị này…Công tử nói chuyện một chút”.Tiểu tướng tự xưng Tần Dịch mở miệng nói chuyện với Kiều Thanh.
Đột nhiên trong nội tâm Kiều Thanh có một dự cảm,người này biết mình…nàng khẽ gật đầu nói:”Được”.
Tần Dịch đem người giao cho nột binh sĩ đằng sau,trực tiếp bước vào trà lâu bên cạnh,Kiều Thanh cũng ôm đứa nhỏ đi vào.
Ngồi trong một căn phòng ở lầu hai của trà lâu,Tần Dịch trực tiếp đi thẳng
vào vấn đề nói:”Thất tiểu thư,đại ca ngươi nhờ tại hạ lưu ý hành tung
của ngươi,không nghĩ tới ngươi ở Thanh Sơn Trấn này”.
“Ta không
hiểu ngươi đang nói gì”.Kiều Thanh nhàn nhạt nói.Nàng muốn biết người
nam nhân này đến tột cùng làm sao biết thân phận nàng.
Tần Dịch
nhướng mày,có chút không vui nói:”Thất tiểu thư cần gì như vậy?Thuật
dịch dung của người sai sót chồng chất,cùng dung mạo thật vốn không khác biệt,hơn nữa bớt Hồ Điệp trên tai trái ngươi rất rõ ràng”.Nếu không
phải lúc vô tình nhìn nhìn thấy cái bớt kia.Tân Dịch cũng không dám chắc chắn đây là người hắn muốn tìm.
Kiều Thanh đống ý lời nói của
Tần Dịch,cũng không phải là thuật dịch dung của nàng sai sót chồng
chất,mài là vốn không biết thuật dịch dung là cái gì.Chẳng qua nàng một
chút thủ pháp hóa trang thay đổi một chút mà thôi.Về phần kiếp trước
trên ti vi những diễn viên nữ buộc ngựa mặt nam trang sẽ không có người nào nhìn ra là nữ,Kiều Thanh cảm thấy đơn giản là nói bậy….Bô dáng nàng bây giờ,nếu như là người quen dung mạo của nguyên chủ,nhận ra một chút
cũng không kì quái.Sở dỉ nàng không sợ công tử Huyện lệnh tìm tới vì
nàng vở bỏ lớp mặt nạ yếu ớt, gương mặt hiện giờ cùng lúc trước ở Tống
gia thôn hoàn toàn khác nhau.Hơn nữa nàng vừa mới đến trấn trên,thì
nghe nói đem hôm trước tiểu nhi tử Huyện lệnh chết bất đắc kỳ tử…
“Thật xin lỗi,trước kia ta bị thương ở đầu,mất trí nhớ.”Kiều Thanh nhàn nhạt nói.
Trong mắt Tần Dịch chợt lóe kinh ngạc rồi biến mất:”Nói như vậy,ngươi ngay cả mình là ai cũng không biết?”
“Đúng vậy”.Kiều Thanh gật đầu nhàn nhạt nói.”Có lẽ ngươi có thể nói cho ta
biết”.Nàng lựa chọn lấy gương mặt ngụy trang nguyên chủ xuống,có có
một nguyên nhân chính là có thể biết thân phận thật sự của nguyên
chủ.Xuyên việt đến cái vùng này dung mạo thập phần tương tự với thân
thể kiếp trước của nàng,Kiều Thanh biết có rất nhiều chuyện không thể
dùng khoa học để giải thích,cũng không rối rắm nguyên nhân xuyên
qua,nhưng mà nàng ít nhật cũng nên biết ở thế giới này nàng là ai.
Tần Dịch mặt không thay đổi nhìn Kiều Thanh nói:”Ngươi là thất tiểu thư con vợ cả Kiều Quốc công phủ của Nghiêu Quốc,tự một một chữ Thanh.Về phần
những thứ khác,chờ đợi đại ca ngươi đến đây hắn sẽ tự mình nói cho ngươi biết.Ta sẽ mau chóng truyền tin khiến hắn tới đây đón ngươi”.
Thất tiểu thư Kiều Quốc công phủ?Kiều Thanh?Được rồi,xuyên qua đại thần ta
trách lầm ngươi,nguyên lai thực sự cùng nguyên chủ trùng tên trùng
họ…Còn là thiên kim tiểu thư hàng thật,còn là trưởng nữ…Nhưng một đại
tiểu thư làm sao có thể lưu lạc đến đây?Kiều Thanh cảm thấy chờ đại ca
trong miệng Tần Dịch nói đến đây giải thích nghi hoặc cho nàng.Tần Dịch
chắc là cũng biết gì đó,chẳng qua nhìn hắn chính là người trầm mặt ít
nói,hơn nữa dường như ấn tượng với nguyên chủ cũng không tốt,thái độ rất lạnh nhạt…
“Mẫu thân…”Tiểu bánh bao ôm cỗ Kiều Thanh gọi một
tiếng,khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn nhìn nàng,Kiều Thanh biết là
biểu hiện vị tiểu thiếu gia này đói bụng.
Sắc mặt Tần Dịch kì
quái nhìn thoáng qua đứa nhỏ trong lòng Kiều Thanh,chẳng qua cũng không
nói gì về đứa bé này,sau khi hỏi rõ ràng nhà trọ Kiều Thanh đang ở,nói
cho nàng biết nàng kiên nhẫn chờ không nên chạy loạn,liền trực tiếp đứng dậy cất bước rời đi.
Kiều Thanh nhìn thoáng qua bóng lưng Tần
Dịch,trong lòng có một chút nghi hoặc,theo lý thuyết nàng là một đại
tiểu thư chưa gả đi đột nhiên bên cạnh xuất hiện một đứa nhỏ là một sự
việc hết sức không hợp lý,vì cái gì mà tần Dịch này lại không hỏi một
câu…
Kiều Thanh ôm đứa nhỏ trở về nhà trọ cũ,sau khi Tần Dịch bên này gặp qua Kiều Thanh,ngay lập tức liền sai người ra roi thúc ngựa
chạy tới tới đế đô Nghiêu đi Thịnh Dương Thành đưa tin.