Vương Phi Nàng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 31: 31: Hồi Ức 2




Lâm Trương Kiệt cứ vậy mà ăn không thấy động tĩnh từ nàng liền ngẩng đầu lên mà nhìn.

Thấy ánh mắt ái ngại của hắn, Dung Hoàn liền cầm đũa lên gắp một chút rau đưa vào chén.

Không khí dần trở nên ngột ngạt hơn.

Bữa ăn cứ vậy mà trôi qua trong sự im lặng của cả hai người.

Dung Hoàn đặt bát xuống tạo ra một tiếng " cạch " êm tai.

Lâm Trương Kiệt thấy vậy liền đặt chén xuống mà mang bát đũa ra giúp nàng.

Sau đó lại rửa tất cả mà không đợi đến Dung Hoàn đụng tay.
Nàng vào trong phòng, đem kim chỉ ra mà khâu vá lại bộ y phục đã bị rách.

Bàn tay thon dài nhẹ đưa kim lên rồi xuống.
- A…
Cây kim không may mà đâm chúng tay nàng.

Tiếng kêu của nàng đã thu hút sự chú ý của Lâm Trương Kiệt đang ngồi bên ngoài.

Hắn không nghĩ gì liền chạy vào lo lắng nhìn Dung Hoàn.
- Cô nương… xảy ra chuyện gì vậy.
Ngón tay nàng sớm đã chảy máu.

Nhìn thấy hắn liền giấu tay ra phía sau.

Nhưng làm gì có điều gì qua được đôi mắt của Lâm Trương Kiệt.

Hắn ái ngại nhìn tay nàng đang giấu phía sau mà ngượng ngùng hỏi.
- Để ta… để ta giúp cô nương được không ?
Đưa đôi mắt khó hiểu lên nhìn Lâm Trương Kiệt, nàng trực tiếp đưa tay lên miệng mà hút hết máu.

Khi đã chắc chắn rằng máu đã ngừng chảy mới bỏ tay ra bên ngoài.
- Không có chuyện gì lớn công tử không cần quá lo lắng.
Sau đó liền cầm bộ y phục cùng kim chỉ đứng lên đi sang chỗ khác.


Thấy thái độ né tránh đó của Dung Hoàn hắn cũng đành đi ra ngoài ngồi.

Tuy nhiên ánh mắt thì vẫn một mực hướng về phía nàng.

Cả hai người một lần nữa lại rơi vào im lặng.

Dung Hoàn ngồi khâu lại mảnh áo sớm đã rách mà lòng không khỏi tủi thân.

Nếu bây giờ nàng có cha mẹ thì đã không phải chịu cảnh khổ cực như vậy.

Đặt bộ y phục đã được khâu vá hoàn thiện sang bên cạnh, nàng nhẹ nhàng gấp lại rồi cất đi.

Tựa đầu vào bức tường Dung Hoàn nhìn ra bên ngoài nơi có lối đi dẫn về nhà nàng.

Trong lòng lại nổi lên cái thứ cảm xúc nghẹn ngào.
Trên gương mặt xinh đẹp lại nhẹ rơi một giọt nước mắt.

Từ khi sinh ra đã không có sự yêu thương.

Nàng vốn không nên tồn tại trên nhân gian.

Biết bao suy nghĩ bủa vây tâm trí không ngừng đâm vào trái tim Dung Hoàn.
" Tại sao lại im lặng như vậy ? Đã hai canh giờ rồi.

"
Lâm Trương Kiệt bên ngoài khó hiểu nhìn bóng lưng nàng tựa vào vách tường.

Ánh nắng chiếu vào làm bóng lưng Dung Hoàn trải dài trên nền đất lạnh lẽo.

Lấy hết can đảm hắn liền bước tới bên cạnh nàng.
- Dung Hoàn cô nương…
Không có tiếng động, đáp lại hắn chỉ là sự im lặng.
- Dung Hoàn cô nương…
Vẫn không có tiếng đáp lại, Lâm Trương Kiệt liền chạm vào vai nàng.

Thân hình bé nhỏ của nàng theo vậy mà đổ về phía sau.

Đưa tay đón lấy người nàng, hắn có chút hơi ngạc nhiên.
" Ngủ rồi sao ? "
Ôm Dung Hoàn vào lòng, hắn lần đầu tiên bế nữ nhân như này.

Nhưng cũng là lần đầu hắn thấy nữ tử nào lại gầy như vậy.

Dường như hắn có thể bóp nát trong tay vậy.
Nhẹ nhàng đặt Dung Hoàn xuống giường, kéo chăn bên cạnh mà đắp lên người cho nàng.

Hắn ngồi bên cạnh thơ thẩn mà ngắm nhìn gương mặt thanh thoát đang chìm dần vào giấc ngủ.
- Rốt cuộc thì nàng là người như thế nào ?
Trong ánh mắt của hắn chỉ có hình ảnh nàng đang ngủ.

Chẳng phải là đã sa vào lướt tình rồi sao.

Không để ý mà mặt trời đã sắp lặn.

Lâm Trương Kiệt nhìn thời gian rồi nhìn Dung Hoàn đang say giấc ngủ.

Lần này không thể nói lời cáo từ, đành phải rời đi trước.
- Ngày mai nhất định ta sẽ lại đến.
Lưu luyến nhìn nàng rồi lại đứng lên đi dần ra phía cửa ngôi miếu.

Lâm Trương Kiệt cẩn thận mà đóng cửa lại, nhanh chóng trở về huyện phủ.
Hoàng hôn dần tắt để mặc cho đêm đen ôm trọn tất cả vào lòng.

Dung Hoàn động đậy người, đôi mắt khẽ mở ra rồi xoay người ngồi dậy.
- Ta… ta đã ngủ quên sao ?
Nhìn lại trên người mình, nàng phát hiện ra hắn đã đưa nàng vào phòng.


Vậy mà còn đắp chăn cho nàng.

Ánh mắt nhìn xuôi ngược một hồi dường như đang tìm kiếm gì đó.

Dung Hoàn xuống giường chạy ra phía ngoài.
- Đi rồi sao ?
Dung Hoàn thất vọng ngồi sụp xuống ôm lấy đôi vai gầy.
" Ai rồi cũng sẽ bỏ đi.

Ta hy vọng điều gì chứ ? Lâm Trương Kiệt… "
Trong màn đêm, bóng dáng của nàng thẫn thờ đi vào trong ngôi miếu.

Đến khi đêm về cuối cùng lại chỉ còn một mình trong ngôi miếu hoang này.

Lạnh lẽo vô cùng.
Dung Hoàn lại một mình dùng bữa, một mình ngắm trăng nhìn sao rồi lại một mình đi ngủ.

Không có ai cạnh bên.

Nằm trên giường trằn trọc mãi chẳng thể ngủ, nàng lại nhớ đến hắn.
" Tại sao ta lại nhớ đến hắn chứ ? Nực cười.

"
Tự cười nhạo bản thân mình, Dung Hoàn dặn lòng quên đi.

Ánh trăng hôm ấy sáng đến lạ như để minh chứng cho một mối tình đẹp sắp chớm nở.
Sáng hôm sau, Dung Hoàn lại dậy rất sớm để lên núi.

Nàng thay y phục, buộc tóc bằng một mảnh vải nhỏ rồi cầm giỏ đi ra bên ngoài.

Đưa tay đóng cửa miếu lại, toan đi nhưng lại khựng lại.

Đôi mắt hướng về con đường dẫn xuống thị trấn Giang Châu.

Dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Nhưng rồi lại thất vọng mà quay người bước đi.
- Dung Hoàn cô nương, cô nương…
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nàng khẽ mỉm cười nhưng không quay lại nhìn hắn.
- Công tử hôm nay lại đến cầu phúc cho mẫu thân sao ? Mẫu thân của công tử nhất định sẽ rất vui.
Dung Hoàn vừa đi nhìn xung quanh vừa nói.

Lâm Trương Kiệt thoáng chút thất vọng.
- Ta…
Có thứ gì đó cứ nghẹn lại ở cổ khiến hắn không thể cất thành lời.


Hôm nay Lâm Trương Kiệt lại cùng nàng lên núi hái rau về cho bữa trưa.

Đi theo nàng một hồi, ánh mắt mắt liền bị thu hút bở một con lợn rừng nhỏ.

Có lẽ là đang lạc sao ? Rút con dao găm ở chân ra, hắn nhẹ nhàng bắt được con lợn.

Tuy nhiên tiếng kêu của con lợn đã làm Dung Hoàn chú ý.

Nàng quay ra nhìn hắn tay ôm con lợn nhỏ.
- Công tử đang làm gì vậy ?
- Thấy cô nương sớm ngày ăn rau thân thể rất gầy nhìn thấy con lợn nhỏ này ta muốn bắt để làm cho cô nương ăn.
- Không cần phiền đến công tử như vậy.
Nói rồi Dung Hoàn nhổ nốt cây rau trên mặt đất bỏ vào giỏ rồi trở về.

Thấy nàng đi, hắn cũng lẽo đẽo theo sau.

Trong lòng Lâm Trương Kiệt chợt cảm thấy lo sợ.

Nàng không thích sao ?
Đẩy cửa miếu thờ đi vào, Dung Hoàn đặt giỏ xuống phía sau rồi nhẹ nhàng nhặt gốc rễ mà rửa đi.

Nhìn thấy hắn cứ mãi đứng một gốc đành thở dài nói vọng ra.
- Công tử nếu đã bắt về thì hãy để ta làm.
- Để ta, để ta, việc này là ta rành hơn.
Nhận được sự đồng ý của Dung Hoàn hắn vui vẻ đem con lợn vào trong, trên môi không ngừng nở nụ cười như đứa trẻ nhỏ được kẹo.

Đặt con heo sang một bên, hắn nhanh chóng vệ sinh lau rửa rồi tẩm gia vị.

Nhìn qua nhìn lại thì cũng chẳng thấy que sắt nào có thể để hắn xiên con lợn qua liền đổi ý.

Lâm Trương Kiệt cầm vài que củi đặt lên bên trên, lấy một chiếc lá to cuộn bên ngoài con lợn bốn năm lớp rồi nướng.
Dung Hoàn ở bên ngoài nhìn liền không nhịn được mà cười.

Gương mặt hắn sớm đã lấm lem bụi bếp.

Nhìn hài hước mà cũng vô cùng đáng yêu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.