Cũng đã xế chiều, Tuyết Dao khẽ mở mắt.
Cơ thể nàng đã bớt nặng nề và mệt mỏi hơn lúc sáng.
Tình trạng của nàng hiện tại đã ổn hơn rất nhiều.
Liên Vương từ bên ngoài cầm chén thuốc vào cho nàng.
Nhìn thấy y, Tuyết Dao lười biếng mà ngồi dậy.
- Công chúa người mau uống thuốc đi.
- Đó là gì vậy ?
- Đây là thuốc thần đặc biệt cho người đi kê, uống vài ngày là sẽ khỏi.
Tuyết Dao nghi ngờ nhìn chén thuốc.
Gương mặt ngốc nghếch của nàng như một đứa trẻ sợ bị đánh.
Liên Vương nhìn biểu cảm của nàng không khỏi bật cười.
- Sẽ không có độc gì đâu, ta sẽ thử trước cho người.
Cầm chén thuốc uống một ngụm nhỏ, Liên Vương đưa mắt nhìn nàng.
Ánh mắt có vài phần ôn nhu thật khiến người ta muốn có được.
Sau khi nhìn thấy y uống Tuyết Dao mới rũ bỏ hết hoài nghi mà cầm lấy chén thuốc đưa lên miệng.
Từng ngụm từng ngụm, thật là đắng.
Đặt bát thuốc cạn không còn một giọt xuống, nàng khẽ nhíu mày nhìn y.
- Người có muốn ra ngoài ngắm hoàng hôn không ?
- Hoàng hôn sao ?
- Đúng vậy , rất đẹp.
Y đỡ tay nàng, dìu nàng ra ngoài, không quên khoác thêm một chiếc áo phòng khi lạnh.
Tuyết Dao ngắm nhìn cảnh vật trước mắt.
Những tia nắng cuối cùng vương lại trên mặt đất, tiếng chim ngừng hót trả lại không gian tĩnh lặng.
Gió cũng thôi xào xạc trên những tán lá.
Một bức tranh tuyệt đẹp vẽ nên hai con người tuyệt sắc giai nhân.
Liên Vương đưa nàng đi dạo.
Từ khi tới Án Nhân nàng chỉ bận lo phá án mà quên đi rằng nơi đây cũng rất đẹp.
Tuyết Dao ngắm nhìn xung quanh, cơ thể thả lỏng nhất có thể.
Thật thoải mái.
- Công chúa điện hạ, người cảm thấy sao rồi ?
- Ta ...
Tuyết Dao nhìn nam tử trước mắt.
Nàng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn.
Tại sao lại ở đây chăm sóc nàng ? Tuyết Dao rất muốn hỏi nhưng lại chẳng thể mở lời.
- Ta ổn.
- Đã muộn rồi chúng ta nên về thôi.
Đến cuối cùng vẫn không thể hỏi, Tuyết Dao chỉ đành gật đầu theo ý Liên Vương.
Lần đầu tiên suốt 17 năm qua cô được một nam nhân lạ chăm sóc tận tình đến vậy.
Sau khi dùng bữa tối nàng được Liên Vương sắc cho một bát thuốc.
Lần này chàng trực tiếp thử trước rồi mới đưa cho Tuyết Dao uống.
- Vương điện hạ A Lệ và Miên Miên...
- Ý công chúa là hai cung nữ thân cận bên cạnh người ?
- Họ sao rồi ?
- Trước khi thần đến đây họ đã bị giam vào đại lao rồi.
Bị giam vào đại lao rồi sao ? Không được nàng phải nhanh chóng quay trở về.
Phụ thân nhất định sẽ trách phạt bọn họ.
Nàng nhất định phải nhanh chóng quay về, đây là lỗi của nàng, chỉ một mình nàng không liên quan đến A Lệ và Miên Miên.
Là do nàng đã hại họ.
- Chúng ta có thể xuất phát về sớm không ?
- Vết thương của công chúa vẫn chưa lành nên ở lại dưỡng thương thì hơn.
- Không được, ngày mai hãy xuất phát về hoàng cung.
Đưa ánh mắt kiên định nhìn Liên Vương, Tuyết Dao một mực không muốn đổi ý.
Không còn cách nào khác, y đàng phải đầu hàng trước nàng.
Liên Vương đi về phòng dọn dẹp đồ, nhắc nhở Khai Tử ngày mai sẽ xuất phát sớm.
Vương điện hạ, đại công chúa hai người đi luôn sao, không ở thêm vài ngày nữa.
- Đa tạ ý tốt của huyện lệnh nhưng Tuyết Dao phải trở về, lần sau nhất định sẽ ghé qua.
- Vậy nô tài cũng không giữ nữa.
Vương điện hạ, đại công chúa lên đường bình an.
- Cáo từ.
Tuyết Dao lưu luyến đưa mắt nhìn Án Nhân lần cuối rồi bước lên kiệu, Liên Vương lên ngựa cùng trở về hoàng cung.
Chặng đường không gần mà cũng chẳng xa.
Nàng muốn mau chóng về hoàng cung, A Lệ và Miên Miên cần nàng.
Nàng tự ý rời cung nhất định đã khiến mẫu thân và phụ thân lo lắng.
...****************...!
- Ra ngoài.
A Lệ và Miên Miên được cai ngục đưa ra ngoài.
Có phải hai người sắp chết rồi không ? Cuối cùng cũng không đợi được công chúa điện hạ về để nói lời từ biệt.
" Từ giờ A Lệ và Miên Miên không thể theo công chúa, công chúa nhất định phải bảo trọng, không được tự ý xuất cung làm hoàng thượng và hoàng hậu lo lắng.
"
Con đường hai người đang đi chẳng phải là dẫn đến tẩm điện của hoàng thượng sao ? Không phải là công chúa điện hạ đã xảy ra chuyện gì nên đích thân hoàng thượng xử trảm hai người chứ.
A Lệ và Miên Miên cúi đầu đi vào.
Cả hai không dám ngẩng đầu lên để nhìn, sợ hãi đứng nép lại gần nhau.
- Công chúa đang bình an trên đường về trở về ta cũng không xét tội của hai ngươi, hãy về điện Linh Lan chờ chủ tử của ngươi quay lại.
- Nô tỳ tạ ân chỉ của bệ hạ.
Tuyết Dao ngồi trong kiệu, khẽ vén tấm màn che lên, khó khăn quay người nhìn cảnh vật bên ngoài.
Bất giác nhìn sang phía nam tử bên ngoài.
Liên Vương vẫn luôn đi theo sát kiệu của nàng.
Đây là loại vẻ đẹp gì mà khiến người ta nhìn vào như muốn chìm đắm không ra, chỉ muốn sở hữu làm của riêng mình.
Có lẽ đây là nam nhân đẹp nhất nàng nhìn thấy từ khi sinh ra đến giờ.
Nhưng hắn lại là kẻ thù đối đầu với Nam Vân.
Tuyết Dao mải mê chìm đắm vào dòng suy nghĩ mà không biết Liên Vương đã quay sang nhìn nàng từ lúc nào.
- Công chúa điện hạ, người cần gì sao ?
- Ta...!ta không.
Tuyết Dao ngập ngừng quay vào trong kiệu.
Cả một quãng đường dài không ai nói với ai câu nào.
Chỉ khi dừng lại nghỉ mới hỏi han được mấy lời.
Họ dừng chân tại một khách quán nhỏ, dùng bữa xong Liên Vương lại sắc thuốc cho nàng.
Theo thói quen, y lại uống trước một chút rồi mới đưa cho Tuyết Dao.
- Công chúa điện hạ nghỉ ngơi sớm ngày mai chúng ta lại lên đường.
- Còn bao lâu nữa thì về hoàng cung ?
- Đến trưa mai là chúng ta có thể về rồi.
Tuyết Dao đưa bát thuốc cho Liên Vương rồi nằm xuống.
Vết thương trên vai vẫn chưa lành khiến nàng không thể nào yên giấc.
Tuyết Dao xoay dọc xoay ngang xoay hướng nào cũng không thể ngủ.
Bỗng có tiếng tiêu vang lên, là ở ngoài kia sao ? Nàng tò mò đi đi ngoài xem.
Liên Vương đang ngồi trên cây, tiếng tiêu nhè nhẹ dưới ánh trăng vàng.
Tuyết Dao đứng tại chỗ, ngắm nhìn nam nhân trước mắt mà cảm thán.
Tiếng tiêu trong veo, nhẹ nhàng quyện vào nhau.
Dưới ánh trăng vàng người thiếu nữ ấy đã say mê tiếng tiêu của chàng trai.
Phải chăng đây là định mệnh.
Nàng muốn chạm vào hắn, muốn đến gần hắn hơn.
Tiếng tiêu chầm chậm nhẹ dần rồi tắt hẳn, Liên Vương đi xuống, đứng trước mặt Tuyết Dao.
Lúc này nàng mới nhận thức được hành động của mình.
- Công chúa điện hạ, người khó ngủ sao ?
- A..
ta...!ta ra ngoài đi dạo một chút.
- Đã muộn rồi người nên về phòng nghỉ ngơi.
Sương xuống sẽ rất lạnh.
- Không sao, ta muốn đi dạo một lát.
- Để thần đi với người.
Liên Vương cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Tuyết Dao.
Hai người cùng đi dạo, không ai nói một lời nào.
Không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
Nàng bước một bước hắn bước một bước.
Nàng dừng lại ngắm cảnh vật hắn dừng lại nhìn nàng.
Hắn đi theo sau lưng nàng, luôn ở phía sau.
Cũng như việc hắn đã thua nàng biết bao trận chiến trước kia.
" Nữ tử này làm sao mà lại dám một mình xuất cung đến chỗ nguy hiểm.
Đáng lẽ phải ở trong điện học phép tắc, học thêu thùa may vá như bao công chúa khác.
Ta thật muốn biết nàng ta sẽ làm gì tiếp theo."
- Liên Vương điện hạ nên về phòng nghỉ ngơi sớm không cần theo ta nữa.
- Như vậy sao được, công chúa đang bị thương.
Nếu xảy ra chuyện gì chẳng phải ta mang tội mưu đồ hãm hại công chúa điện hạ sao.
- Điện hạ nghĩ nhiều rồi.
Tuyết Dao cởi áo trả lại cho Liên Vương.
Nàng một bước đi trước bỏ lại chàng đứng sau.
" Nếu cứ để ngươi bên cạnh chăm sóc thì ta sợ rằng ta sẽ động lòng mà bỏ đi phòng bị với ngươi.
"
- Công chúa mời người lên kiệu.
Khai Tử vén màn kiệu lên để Tuyết Dao đi vào.
Vết thương trên vai nàng vẫn đau nhức hành hạ nàng.
Có phải là sắp bị phế luôn rồi không ?
Chỉ còn một chút nữa thôi, ta sắp về rồi.
A Lệ, Miên Miên hai người nhất định phải chờ ta.