Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 1009



Chương 1009

“Không ăn được nho thì nói nho còn xanh. Bản vương không tranh chấp với người thiếu hiểu biết như ngươi”

“Nói giống như Cừu thiếu chủ ta tám trăm năm chưa thấy qua nữ nhân vậy. Ta muốn dạng nữ nhân kiểu gì mà không có, đến nổi phải treo cổ trên một gốc cây này của nàng hay sao?

Cũng chỉ có người tình trong mắt Phong vương gia ngươi hóa Tây Thi mà thôi? Nói cho ngươi biết, giao tình của hai chúng ta đều là bằng hữu sống chết có nhau. Nếu không phải là do phẩm chất của bản thiếu thanh cao thì sừng ở trên đầu của Phong vương gia nhà ngươi đã dài một khúc…”

“Im miệng!”

Cừu thiếu chủ cố gắng hết sức mà đả kích Mộ Dung Phong: “Im miệng cũng không thể nào thay đổi được quan hệ thân mật khăng khít của chúng ta năm năm qua”

“Lại nói bậy nói bạ, có tin…”

Hai người không hẹn mà cùng nhảy về phía sau, súng trong tay cực kỳ ăn ý mà đổi họng súng nhắm thẳng về phía đối phương, uy phong lãm liệt. Sau đó cùng nuốt ngụm nước bọt.

Cừu thiếu chủ không đủ tự tin mà nhìn nòng súng kia, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng: “Nghe nói đồ chơi này sẽ bị cướp cò! Ngươi có cầm ổn hay không vậy, đừng có run tay?”

“Ai run? Bản vương là đang nhắm!”

“Ta biết là người đang ghen tị ta! Nòng súng đó đặt biệt hướng về phía mặt của ta mà nhắm có phải không? Làm bị thương ta vừa lúc lại dựa vào Băng Cơ, để cho nàng chịu trách nhiệm!”

“Ta đây sẽ đếm từ một đến ba, chúng ta cùng di chuyển!”

“Vậy cũng được, đếm đi”

“Một, hai…”

Lãnh Băng Cơ mang theo một đội ky binh ở phía sau vội vàng chạy tới, thấy tư thế như vậy sợ tới mức hết hồn.

“Dừng tay!”

Bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói, giọng nói cũng rất lớn.

Không thể không nói, uy nghiêm của Lãnh Băng Cơ trong lòng hai người bọn họ vẫn còn tồn tại.

Hai người liếc mắt nhìn một cái, Vu phó tướng không có giữ được chân của nàng, lại bị nàng bắt ngay tại trận, trong lòng đột nhiên căng thẳng.

Cừu thiếu chủ còn đỡ, thấy biến cũng không sợ hãi, dù sao thì nói dối cũng đã rất lưu loát, ung dung bình tĩnh mà thu tay lại.

Mộ Dung Phong là một đứa nhỏ trung thực, tay run cầm cập, cây súng kia thật sự bị cướp cò. Kề sát bên chân Cừu thiếu chủ nở hoa, bùn đất văng tung tóe.

Cừu thiếu chủ giống như chim sợ cành cong, sợ tới mức nhảy lên, phía trước đáy ủng bị viên đạn xuyên qua một lỗ thủng, ngón chân cũng đã lộ ra bên ngoài, cũng may là chỉ có kinh sợ mà không có nguy hiểm gì.

Hắn nhịn không được chửi như tát nước: “Để cho ngươi ngắm băn đèn lồng thì ngươi bắn không trúng, nhưng đánh lão tử ngược lại thì bắn trăm phát trúng trăm phát! Ngắm rất chuẩn có phải không?”

Tim của Lãnh Băng Cơ cũng đã nhảy lên tới cổ họng, nhìn thấy hai người đều bình an vô sự, đi đến tước hai khẩu súng, mặt nghiêm ngặt hù dọa, có chút tức giận.

“Hai người các ngươi đều rất có bản lĩnh phải không? Cũng không cần mạng nữa phải không?”

Một khi nàng tức giận ai cũng sợ hãi, đội ky binh trốn đi rất xa, không tiếp cận bên cạnh.

Cừu thiếu chủ không quan tâm đến việc tính sổ với Mộ Dung Phong, cười cợt nói: “Hai chúng ta đang đùa giỡn, chỉ là đùa giỡn mà thôi. Hiềm khích trước kia của hai chúng ta đã hóa giải rồi, bây giờ quan hệ thật sự rất thân thiết.”

Sau đó dùng khủy tay đánh Mộ Dung Phong, nháy mắt ra hiệu hắn mở miệng. Lão bà của mình thì tự mình đi mà dõ.

Mộ Dung Phong cũng gật đầu, cười thành thật mà lấy lòng nói: “Vốn là không muốn nổ súng nhưng mà bị ngươi dọa nên tay run”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.