Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 1047



Chương 1047

Chăn, canh gừng, lò sưởi tay lần lượt đưa tới cho Lãnh Băng Cơ, đẩy tâm tình đang hốt hoảng của nàng sang một bên.

Tiểu Vân Triệt ở Giang Nam thường đùa giỡn dưới nước với nàng, cho nên đối với việc nàng bị rơi xuống nước cũng không khẩn trương. Bất quá bầu không khí căng thẳng của mọi người khiến đứa nhỏ có chút sợ hãi, nháo nhào muốn tìm mẫu thân. Thấy Lãnh Băng Cơ bước lên bờ, vừa mới nước mắt tèm nhem đã nhoẻn miệng cười, có chút uỷ khuất khế sụt sịt.

Băng Cơ toàn thân ướt đẫm, quần áo dính nước trở nên nặng nề bị gió lạnh thổi qua, không nén nổi mà rùng mình ớn lạnh. Cũng may mùa đông khắc nghiệt không còn nữa, nếu không sẽ biến thành khối băng mất.

Huệ Phi sai người chuẩn bị hai thùng nước ấm, Mộ Dung Phong không quan tâm đến việc an ủi Tiểu Vân Triệt, trực tiếp ôm Băng Cơ chạy điên cuồng, cho cung nhân hầu hạ lui xuống, thay nàng trút bỏ xiêm y nặng trịch, từ từ chìm vào trong làn nước ấm áp.

Nhiệt độ nước cũng không cao, Lãnh Băng Cơ được bao bọc bởi nước ấm mới cảm thấy mình đã trở về với nhân gian.

Nước trên tóc Mộ Dung Phong nhỏ xuống, sắc mặt cũng có chút trắng bệch: “Sao rồi? Có khá hơn chút nào không?”

Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Khi nấy chỉ lo đến mức căng thẳng, căn bản cũng không cảm giác được lạnh”

Cung nhân bên ngoài bận rộn đi tới đi lui, đem y phục mới giặt đến, còn có cả chăn, canh gừng, chậu than, thay nhau bưng vào, đặt phía sau màn trướng.

Mộ Dung Phong không màng đến bản thân, gấp gáp nắm chặt tay nàng, dáng vẻ giống như vừa sống sót sau kiếp nạn, như vừa tìm lại được một thứ quý báu: “Quả thực dọa chết ta rồi”

Trong lòng Lãnh Băng Cơ cũng sợ hãi giống vậy, thúc giục hắn mau chóng cởi y phục đã ướt đẫm ra rồi cùng đắm mình vào bồn tắm, lúc này mới mở miệng: “Cũng doạ chết ta rồi, trong cung sao lại có thứ đồ chơi như vậy?”

“Vừa rồi là thứ gì?”

Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Ta cũng không quá chắc, nhưng ta nghi ngờ đó chính là thuỷ quái.”

“Thuỷ quái?” Mộ Dung Phong có chút kinh ngạc: “Sao nàng lại tin mấy thứ quái lực loạn thần này?”

Lãnh Băng Cơ gắng sức nhếch miệng cười: “Thuỷ quái ta nói không phải là dạng tinh quái gì, mà là một loại sinh vật gọi là Thuỷ Hầu.”

“Chưa từng nghe qua.”

Mạng lưới hiện đại phát triển, hiểu biết dĩ nhiên sẽ rộng hơn chút, đặc biệt là một vài điều kì lạ lại lan truyền nhanh chóng hơn.

Lãnh Băng Cơ đã từng được nghe nói qua từ “Thuỷ Hầu” này nhưng lại chưa từng thấy qua, cho rằng chỉ là loài trong truyền thuyết. Không ngờ tới hôm nay lại tận mắt trông thấy, hơn nữa còn may mắn đại chiến ba trăm hiệp.

Lãnh Băng Cơ giải thích: “Đối với con khỉ nước này ta cũng chỉ có thể nói là nó sống dưới đáy nước, là một loài động vật có thể tự do qua lại giữa các hồ.

Về diện mạo của nó, đại khái giống như một con khỉ lớn, có điều khí lực của nó trong nước rất lớn, gấp mấy lần người thường, có thể dễ dàng kéo người xuống đáy, dùng bùn lắng khiến ngũ quan hít thở không thông mà chết.

Cũng có người nói rằng nó sẽ hấp thụ máu của con người, ăn mắt và móng tay của họ, nhưng điều này từ trước đến nay chưa từng được nghiên cứu, đều là truyền thuyết. Thậm chí còn có các học giả bác bỏ tin đồn này, nói rằng đó chỉ là một loài động vật được gọi là rái cá. Không ngờ tới hôm nay lại bị †a thật sự nhìn thấy”

“Hút máu?” Mộ Dung Phong cả kinh: “Cái chết của Yến tần có phải cũng do nó làm không?”

“Rất có khả năng, hồ trong cung phần lớn thông với nhau, đáy nước cũng có thông đạo, Thuỷ Hầu này có thể tới từ đó”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.