Chương 309
Lãnh Băng Cơ sững sốt hồi lâu mới có thể hồi thần lại được, không nhịn được mà cười “ha ha” hai tiếng: “Chàng đang suy nghĩ cái gì đấy?”
Mộ Dung Phong vươn tay lục lọi trong tay áo của nàng một lát nói: “Mới vừa rồi ngươi còn cầm bình thuốc xoa cho ta sao hiện tại lại biến mất rồi? Bổn vương hoài nghi ngươi chính là con thỏ tinh giã thuốc trong Nguyệt Cung kia.”
Sao đứa nhỏ nào lại bổ não như vậy chứ?
Lãnh Băng Cơ biết, đây chính là nút thắt trong lòng Mộ Dung Phong. Trên người mình có rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái khó tránh khỏi việc khiến hắn nổi lên nghi ngờ. Nãy giờ vòng vo trên trời dưới đất hồi lâu, thật ra thì chính là đang giả vờ xa gần dò xét mình.
Nhưng mà trong lúc nhất thời nàng cũng không nghĩ ra bất kỳ lý do thoái thác nào, kết quả không biết có nên thẳng thắng nói với Mộ Dung Phong sự thật hay không. Nếu như nói thật có phải Mộ Dung Phong sẽ coi mình thành quái vật hay không? Sẽ xa cách mình sao?
Nàng hơi do dự một chút rồi uyển chuyển nói: “Thật ra thì trên người ta quả thật là có một thứ bảo bối, giống như Tụ Lý Càn Khôn của Trấn Nguyên đại tiên vậy. Chính là một cái tay áo nho nhỏ nhưng cơ hồ có thể chứa được thiên địa vạn vật.
Có điều bảo bối của ta có khả năng thu nhỏ vạn vật bằng một cái hòm thuốc, cũng chỉ có thể chứa đủ mấy thứ dược liệu thường dùng. Những thứ có thể lấy ra đều là đồ mà lúc trước ta đã đặt vào bên trong.
Cũng tỷ như, một nhóm bông vải lớn bằng nắm tay, chúng ta có thể đem nó thu nhỏ thành lớn chừng quả trứng gà lại dùng sức nén nó xuống thì nó còn có khả năng nhỏ bằng một quả trứng chim vậy. Thậm chí nó còn có thể nhỏ hơn chỉ bằng một hạt đậu. Chính là đạo lý như vậy.
Lúc trước ta đem thuốc chữa bệnh bỏ vào trong đó xong ép nó nhỏ lại thì liền có thể mang theo bên người. Lúc nào cần dùng thì lấy ra chứ làm gì có quỷ thần nào ở đây? Làm sao mà ngươi lại trở nên ngu mụi như vậy chứ?”
Nàng đã tận lực giải thích một cách dễ hiểu, Mộ Dung Phong nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy nàng chắc chắn tương lai sẽ không rời bỏ ta sao?”
Lãnh Băng Cơ không khỏi thất thanh cả cười: “Nếu như chàng thật sự đối xử tốt với ta thì tại sao ta lại phải đi cơ chứ? Sao mà vừa tỉnh dậy thì lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy? Chẳng lẽ gặp phải ác mộng sao?”
Mộ Dung Phong nâng tay nàng lên vuốt ve trên mặt hắn. Hàm râu một đêm chưa cạo đâm vào trong tay Lãnh Băng Cơ khiến lòng bàn tay nàng ngứa ngáy.
“Bởi vì ta muốn tìm một cơ hội nói với người bên cạnh ta một tiếng, vĩnh viễn không xa rời cùng nhau đi đến cuối đời. Lỡ đâu nàng đi mất thì chẳng phải mình ta gà trống nuôi con, múc nước đổ giỏ trúc* một cách vô ích sao?”
(múc nước đổ giỏ trúc: Giỏ đan bằng trúc nên sẽ có lỗ hỗng, múc nước đổ vào sẽ chảy hết ra. Ở đây nghĩa là làm việc vô ích.)
Lãnh Băng Cơ lại phì cười một tiếng: “Vậy chàng còn muốn ăn trong chén, giữ lại trong nồi? Không sợ nghẹn chết hả?”
“Dù sao thì nàng cũng đã đáp ứng với ta, sẽ không rời bỏ ta mà đi rồi.”
“Chàng đã xác định?” Lãnh Băng Cơ nghiêm trang nỏi.
“Dĩ nhiên, nam nhi quý ở câu nhất ngôn cửu đỉnh, đây là cam kết của bổn vương đối với nàng.”
Trong lòng Băng Cơ dâng lên sự ấm áp nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Mấy ngày nữa đi, chờ chuyện của Tứ di nương có kết quả đã. Mấy ngày nay tâm tình của phụ thân vẫn luôn không tốt lắm.”
Mộ Dung Phong “hì hục” nửa ngày mới nói: “Nếu Lãnh Băng Nguyệt không muốn rời khỏi Vương phủ thì có lẽ sẽ không thuận theo mà không buông tha nói ra mọi chuyện đâu. Đến lúc đó thì Băng Cơ, ngươi có nguyện ý tin tưởng ta không?”
Lãnh Băng Cơ giả bộ nghĩ ngợi trong chốc lát nghiêm trang nói: “Đến lúc đó, chàng có thể lấy ra nữa phần ngoan ngoãn cùng quyết tâm ban đầu chàng đối với ta thì ta sẽ tin tưởng chàng. Đến lúc đó nếu như chàng đã hết cách rồi thì, thuần túy chính là trực tiếp giành lấy nha.”
Mộ Dung Phong bất đắc dĩ thở dài giơ tay lên xoa nàng đầu nàng nói: “Nói hết rồi, không cho phép lật lại nợ cũ. Khi đó ta với nàng chính là kẻ tám lạng người nữa cân.”
Rồi sau này làm sao mà cùng nhau trúng kế được cơ chứ?
Lãnh Băng Cơ cũng không thể ngờ rằng chỉ một lúc nhất thời xúc động kia mà để lại hậu quả từ lúc nào không hay.