Chương 316
Mộ Dung Phong chán ghét nhìn nàng ta một cái, ánh mắt hắn sắc như dao và lạnh lùng thốt ra từng chữ: “Thế thì hãy đánh bỏ cái thai trước sau đó mới từ thê vậy!”
Lãnh Băng Nguyệt bỗng chốc đứng ngơ ngác như con gà gỗ, nàng ta không ngờ Mộ Dung Phong lại tuyệt tình như thế, đến cốt nhục của mình cũng không quan tâm.
Lãnh Tướng cũng bị dọa cho một phen: “Việc này không được, Vương gia, trong bụng Băng Nguyệt đang mang long tử long tôn đấy, nhỡ có điều gì tắc trách thì hoàng thượng sẽ giáng tội đấy.”
“Nàng ta không xứng sinh con cho bổn vương, đứa con này bổn vương không thừa nhận cũng không cần.” Ánh mắt lạnh lùng tuyệt tình của Mộ Dung Phong lại lướt qua người Lãnh Băng Nguyệt một lần nữa: “Ta khuyên ngươi hãy biết điều, đừng hòng mẫu bằng tử quý.”
Trong lòng rất lo lắng cho Lãnh Băng Cơ nên không dám ở lại lâu đã vội vàng rời khỏi Tướng phủ.
Lãnh Băng Nguyệt hơi loạng choạng, đầu óc nàng ta choáng váng và lập tức quỳ xuống trước mặt Lãnh Tướng: “Phụ thân, lần này phụ thân phải cứu con, nếu không con chỉ còn con đường chết thôi.”
Lúc này trước cửa Tướng phủ đã không còn một ai, Lãnh Băng Cơ không hề rời khỏi bằng xe ngựa.
Phu xe chỉ về một hướng: “Vương phi nương nương đi về phía bên kia rồi, nương nương không cho tiểu nhân đưa.”
Mộ Dung Phong vội vàng chạy theo và tìm kiếm xung quanh, hắn cứ không ngừng hỏi người qua đường nhưng vẫn chẳng thấy nàng đâu cả.
Lòng hắn đang cảm thấy nôn nóng vô cùng, mặc dù hắn biết Lãnh Băng Cơ rất kiên cường nhưng vẫn rất lo lắng.
Bây giờ nàng đang có mang, một mình thất thần đi lung tung sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt là hắn thấy rất đau lòng.
Hắn rất hiếm khi nhìn thấy Lãnh Băng Cơ khóc, hắn từng nhìn thấy nàng vì sự bi thảm của một nữ nhân xa lạ mà đỏ hoe mắt, từng nhìn thấy nàng vì một chén canh ô mai mà cảm động rơi nước mắt nhưng những điều này có tính là khóc hay không?
Ấn tượng sâu đậm nhất chính là lần ở trong Lâm Lang Các mình quá tức giận đã xâm hại nàng khiến nàng khóc lóc thảm thiết, vừa bất lực vừa uất ức, lần đó Mộ Dung Phong lần đầu tiên buông bỏ thân phận của mình đi cầu xin một nữ nhân chỉ vì muốn nàng nở nụ cười.
Cẩm Ngu và Lãnh Băng Nguyệt khóc là chuyện thường ngày, họ khiến hắn rất chán ghét còn Lãnh Băng Cơ chỉ cần rơi một giọt nước mắt thôi cũng khiến hắn đau lòng đến không thở nổi.
Một mình nàng ấy có thể đi đâu được chứ?
Không về Vương phủ cũng không hề trở về Tướng phủ.
Hắn đã tìm kiếm khắp các con đường lớn hẻm nhỏ gần đó, đến tửu lầu quán rượu cũng không có thu hoạch gì, hắn cảm thấy bất lực và hoang mang giống như một con ruồi bị mất đầu vậy.
Lãnh Thanh Hạc sau khi nghe toàn bộ câu chuyện cũng chạy ra khỏi Tướng phủ và phái người đi tìm kiếm.
Hắn không thể trách Mộ Dung Phong được vì dù sao Lãnh Băng Nguyệt cũng vốn dĩ là Trắc phi của Mộ Dung Phong nên cho dù nàng ta có mang cốt nhục của hắn thì người làm chính thất như Lãnh Băng Cơ cũng phải tuân theo lễ giáo, không chỉ không được phép tức giận mà còn phải cố nở nụ cười nữa?
Có một hạ nhân hơi thở gấp gáp chạy đến bẩm báo: “Có tin tức rồi, có một phu xe nói đại tiểu thư hôm nay đã thuê chiếc xe ngựa của ông ta đi ra khỏi thành, vốn dĩ nói là muốn đi vào trong rừng như nào ngờ vừa đến giữa đường thì hình như gặp được người quen nên vội vàng dừng lại bước xuống xe ngựa, sau đó đưa ngân lượng xong bèn hoảng loạn đi mất rồi.”
“Rời khỏi thành? Đi về hướng nào?”
“Sau khi ra khỏi cửa thành tây thì rời khỏi rồi.”
Mộ Dung Phong vui mừng: “Ta biết nàng ấy đi đâu rồi! Chuẩn bị ngựa! Lập tức ra khỏi thành!”
Sơn trang! Chắc chắn nàng ấy một mình đi đến sơn trang giải tỏa rồi.
Vừa nói xong thì một thị vệ của Tướng phủ đã vội vàng cưỡi ngựa đến và quỳ xuống dưới đất: “Bẩm Vương gia, Huệ Phi nương nương giá lâm, mời ngày hãy hồi phủ ngay lập tức.”
Huệ Phi xuất cung sao?
Trong lòng Mộ Dung Phong khẽ tràm, chắc chắn là bà đã biết tin Lãnh Băng Nguyệt có mang rồi.
Bây giờ hắn đang rất lo lắng cho Lãnh Băng Cơ nên quên mất việc Lãnh Băng Nguyệt làm sao có thể cam tâm tình nguyện đánh bỏ cái thai và bị mình bỏ rơi chứ? Không ngờ nàng ta lại trực tiếp đến tìm Huệ Phi trợ giúp.