Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 320



Chương 320

Mặc dù có những chuyện nàng muốn hỏi cho ra lẽ chứ không muốn cứ thế hồ đồ đưa ra quyết định nhưng những người thường hay nhiều lời rề rà trong các bộ phim truyền hình cuối cùng đều bị đối phương giết ngược, nếu tiếp tục nói nhảm với hắn thì thuốc độc sẽ hết tác dụng ngay thôi hãy giải quyết một cách nhanh gọn nào.

Chính trong lúc nàng cầm con dao lên muốn ra tay.

Thì nam nhân đột nhiên thay đổi giọng nói hét lớn: “Biểu tẩu hãy tha mạng!”

Cao dao trên tay nàng lập tức khựng lại.

Lãnh Băng Cơ lập tức tháo cái mặt nạ trên khuôn mặt hắn xuống và mở to mắt kinh ngạc: “Cảnh Vân? Đệ đang làm gì vậy?”

Tề Cảnh Vân bị Lãnh Băng Cơ dọa đến mức muốn chảy hết cả nước mắt nước mũi ra và run rẩy nó: “Ta thấy biểu tẩu cứ buồn bã trong lòng như thể có tâm sự gì đó nên mới nghĩ cách muốn chọc tẩu vui, nào ngờ suýt nữa đã chết trong tay của tẩu rồi.”

Lãnh Băng Cơ thu con dao lại: “Chuyện gì cũng có thể đùa được sao hả? Ai bảo đệ giả làm Phi Ưng Vệ hả? Nếu ta ra tay nhanh một chút thì e là đã cắt đứt động mạch chủ của đệ rồi đấy.”

Tề Cảnh Vân ai oán nhìn nàng một cái: “Ta thấy tẩu hình như rất có hứng thú với cái mặt nạ kia nên mới bảo người làm một cái giống như thế, lẽ ra hôm nay muốn tìm tẩu hỏi thử xem có giống không nào ngờ lại suýt bị tẩu ám hại, thủ pháp của tẩu đúng là rất lợi hại đấy.”

Lãnh Băng Cơ bực mình liếc hắn một cái: “Bộ dạng kỳ lạ của đệ vừa rồi không khiến người ta hiểu lầm mới lạ đấy?”

Tề Cảnh Vân nở ra nụ cười xấu xa nói: “Tẩu làm ta hết hồn, nếu không phải tẩu ra tay thì ta còn ngỡ tẩu thật sự đang phản bội biểu huynh đấy, những câu nói vừa rồi của tẩu nào là không lời từ biệt, nào là tránh mặt không gặp khiến đệ cứ cảm thấy giống như người tình cũ gặp lại nhau vậy? Chẳng lẽ khi đó biểu huynh của đệ đã hớt tay trên sao?”

Lãnh Băng Cơ trong lòng đang giật thót tim, nàng xấu hổ như thế ăn trộm bị bắt quả tang vậy nhưng vẫn phải cố giả bộ trấn tĩnh.

“Đấy gọi là tương kế tựu kế, không giả giờ thân thiết với đệ và dùng mỹ nhân kế thì một phụ nữ yếu ớt như ta làm sao có thể đáp trả lại những tên xấu xa của Phi Ưng Vệ chứ? Đã chủ động hiến thân còn bị chê bai nữa khiến ta nóng hết cả mặt đây, ta còn tưởng Phi Ưng Vệ đều là thái giám nữa đấy.”

Tề Cảnh Vân cười khúc khích đầy nham hiểm: “Đây chẳng qua là từng có tiền lệ thôi? Nhớ khi xưa biểu huynh của đệ nổi cơn ghen khiến ta phải ghi nhớ mãi đấy, sự thật đã cho thấy tất cả phụ nữ trên đời này đều có thể trêu chọc ngoại trừ biểu tẩu, suýt chút nữa là mất mạng luôn rồi.”

Trong lòng Lãnh Băng Cơ hơi hoảng sợ, cũng may vừa rồi mình không nói hớ điều gì, nếu không thì bây giờ khi đối mặt với Tề Cảnh Vân không biết phải ngượng ngùng đến nhường nào đây.

Nàng đứng dậy và không dám tiếp tục cái chủ đề này nữa: “Thật ra không có việc tự tìm việc mà, đệ ăn no không có chuyện gì làm đúng không, đệ tự chơi một mình đi, ta đi đây.”

Tề Cảnh Vân vội vàng nắm lấy vạt áo nàng: “Thuốc độc của ta còn chưa tan mà, nếu tẩu đi mất lỡ như có nữ lưu manh nào đó có ý đồ xấu với ta thì ta sẽ không có sức chống chọi đấy.”

“Một lát tác dụng của thuốc sẽ qua, đệ sẽ tự khỏi thôi.”

Lãnh Băng Cơ tỏ ra khá bực mình, sau khi bị trêu chọc thì trở nên tức giận.

Tề Cảnh Vân đột nhiên dẹp đi bộ dạng hí hửng và nghiêm túc hỏi: “Biểu tẩu có phải là đang giận biểu huynh không?”

Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài một cái: “Lãnh Băng Nguyệt mang thai rồi, có tính không?”

“Của ai đấy?”

“Nhảm nhí.”

“Cái gì?” Tề Cảnh Vân có chút bất ngờ, sau đó xoa xoa cằm lẩm bẩm: “Không ngờ đấy, Phong Vương gia lại là người đa tình như thế, trông bộ dạng thì rõ đàng hoàng, luôn tỏ vẻ chân thân một lòng một dạ nào ngờ lại âm thầm tạo ra cả đứa con sao, thế nào nói là không gần nữ sắc nữa chứ? Có lẽ do ngày xưa chưa hiểu chuyện, bây giờ nếm trải sự đời rồi nên mới được nước làm tới đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.