Chương 332
“Nhưng nếu là nữ hài thì sao?” Lãnh Băng Nguyệt hỏi: “Kế sắc như nhau thì cũng chỉ có thể thành công được một lần, Mộ Dung Phong là quả quyết sẽ không đụng đến ta nữa rồi.”
“Chỉ có thể là nam hai!” Phương Phẩm Chi chắc như đóng đinh nói: “Gỉa dụ không phải, thì liền treo đầu dê bán thịt chó, đem con bé đổi đi. Đợi đến khi ngươi đực bảy tám tháng, ta sẽ chú ý sớm tìm cho nàng thai phụ của nhà người ta, hứa sẽ dùng số tiền lớn, đợi đứa trẻ vừa ra đời, liền trộm long đổi phượng, thần không biết quỷ không hay.”
“Gan của chàng cũng lớn thật đấy.” Lãnh Băng Nguyệt có chút líu lưỡi.
“Dù sao cũng đều khôn phải là con của Phong Vương gia hắn ta, đổi thành ai không phải đều như nhau hay sao?” Phương Phẩm Chi hời hợt mà nói.
Lãnh Băng Nguyệt cũng hiểu rõ, cái đạo lí đã mở ra rồi thì không quay đầu lại được này, nàng ta đã bị ép lên Lương Sơn rồi, không còn đường lui nào nữa.
Nàng ta không thể không gật đầu: “Vậy chàng nhanh chóng tính toán, dự bị trước sách lược vẹn toàn đi. Còn nữa, cái Ngưng Hương Đan mà chàng thường đem theo bên mình đâu rồi?”
“Không phải đã nói với nàng rồi hay sao, bây giờ nàng đang mang thai, Ngưng Hương Đan tốt nhất đừng có mà uống nữa.”
“Nhưng mà cách một khoảng thời gian này không uống, trong lòng luôn bực bội, khó chịu, không thể chờ đợi được mà muốn nó.” Lãnh Băng Nguyệt lấy mặt đụng đụng đến trước mặt hắn ta: “Chàng nhìn này, màu da của ta hôm nay không có được như hôm trước nữa rồi, hơn nữa trên mặt hình như cũng có lốm đốm nốt phát ban này.”
Phương Phẩm Chi nhìn chằm chú lên phía trước, trên mặt của Lãnh Băng Nguyệt, nhất là ở gần vị trí chỗ cóp mũi, quả thật đẫ mọc lên mấy cái mụn đen nho nhỏ, tuy là nói màu sắc không nổi bật, không thể thật sự nhìn thấy được, nhưng mà nếu nhìn chăm chú một lúc, thì vẫn có thể thấy được dấu vết.
Đây rõ ràng là di chứng của việc ngừng sử dụng Ngưng Hương Đan.
Hắn ta không dám nói lời thật lòng, thuận miệng mà nói qua loa: “Những nữ nhân mà đang mang thai không phải đều phát ban một khoảng thời gian sao, đây là điều bình thường mà.”
“Nhưng mà ta không muốn, vốn dĩ Mộ Dung Phong đã hờ hững lạnh lẽo với ta rồi, nếu như chàng ấy trở về, lại nhìn thấy một mặt đều vết ban của ta, xấu xí không chịu nổi, lại càng muốn vứt bỏ ta thì sao?”
“Nàng đối với hắn ta không lẽ vẫn còn chút tơ tưởng hả?”
“Chàng đừng vội ra sức khước từ như thế, ta đã đưa cho chàng nhiều tiền bạc để ngươi tiêu xài hoang phí như vậy rồi, hôm nay tình hình căng thẳng, tìm chàng muốn uống một chút Ngưng Hương Đan, chàng lại có tính keo kiệt như thế à.” Lãnh Băng Nguyệt không vừa ý nói.
Phương Phẩm Chi không thể không nói ra những lời thật lòng: “Là thuốc có ba phần độc, bây giờ nàng còn đang mang thai nữa, cái Ngưng Hương Đan này nếu được thì ăn ít đi.”
Lãnh Băng Nguyệt bình tĩnh mà nhìn qua hắn ta: “Có phải là những đan dược bình thường chàng cho Tri Thu ăn, cũng có độc có phải không?”
Phương Phẩm Chi cười có chút chột dạ: “Sao có thể như thế được? Ta có thể hại nàng được sao?”
Lãnh Băng Nguyệt nhớ đến ngự y ở trong cung chẩn đoán bệnh cho mình, lục phủ ngũ tạng bị hư tổn, nếu không phải là do Ngưng Hương Đan này, thì còn có thể có nguyên nhân gì khác nữa chứ?
Nam nhân này, hại chính mình không nhẹ!
Hai người đang tự mình có những ý nghĩa xấu trong đầu, bên ngoài viện có người nói chuyện, Triệu ma ma cuống quít đi ra nghênh đón.
“Hôm nay Huệ Phi nương nương ở trong cung bảo cung nhân đưa tới cho Trắc phi một hộp cơm, đều là những món sở trường của ngự y trong cung, nhất là vô cùng bổ dưỡng.”
Sau khi Lãnh Băng Nguyệt có thai, không được mấy ngày, ban thưởng của Huệ Phi nương nương cứ liên tiếp được đưa tặng vào tromg phủ, phần lớn là nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng và các loại thuốc bổ đắt đỏ như là sâm và tổ yến, hiển nhiên là đối với đứa trẻ này vô cùng chờ đợi.
Mà đến cả Lãnh Băng Cơ những ngày này cũng không có nhận được loại đãi ngộ tốt như thế này.
Triệu ma ma cuống quít nhận lấy hộp cơm, đưa cho cái người kia tiền thưởng.
Ở trong phòng, Phương Phẩm Chi “ha ha” cười một tiếng: “Xem ra Huệ Phi này vẫn thật sự xem đứa trẻ ở trong bụng ngươi thành bảo bối nhỉ, nàng cũng sẽ được thơm lây. Ngự thiện ta ở trong cái cung này vẫn còn chưa bao giờ chứng kiến được.”