Chương 342
Môi của Cẩm Ngu run run một chút, lập tức nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt: “Thì ra, muội ở trong lòng biểu ca là một con người kinh khủng như vậy. Lãnh Băng Cơ nàng ta nói cái gì thì chính là cái đó, phải không?”
“Ừ” Mộ Dung Phong trả lời như đỉnh chém sắt.
Cẩm Ngu cười khổ một tiếng: “Biểu ca hôm nay trở về phủ, là để tìm Cẩm Ngu hỏi tội phải không? Huynh nói cái gì thì là cái đó đi, huynh muốn xử trí muội như thế nào, muội cũng tuyệt đối không hai lời. Dù sao, hôm nay muội trừ cái này cái mạng này ra thì cái gì cũng không có “
“Hôm nay ta trở lại là nhớ đến ban đầu phụ thân của muội có ơn với ta, cho nên có mấy lời không giấu giếm nữa, tránh cho cuối cùng muội rơi vào kết quả muốn đời muôn kiếp không thể quay trở lại được.
Tính mạng của Linh bà, ta khẳng định không thể tha cho, nếu như ai thông đồng làm bậy với nàng ta, gây đối bất lợi cho Băng Cơ, ta cũng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, bản thân muội tự thu xếp ổn thỏa đi, khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì nên tỉnh ngộ lại, nếu không đến lúc đó, coi như là mẫu phi của ta cũng không thể che chở cho muội được”
Mộ Dung Phong đứng dậy liền đi.
“Biểu ca!” Cẩm Ngu vội vàng gọi hắn lại: “Lãnh Băng Cơ đó đáng để huynh đối xử với nàng như vậy sao?”
“Không liên quan đến muội. Cho dù không có Băng Cơ, sau này bổn vương cũng tuyệt đối sẽ không nhìn muội một cái, †a và muội đoạn tuyệt quan hệ.”
“Nhưng Lãnh Băng Cơ chân chính đã sớm chết rồi!” Cẩm Ngu bất thình lình nói ra lời nói kinh người.
Dưới chân Mộ Dung Phong ngừng một lát: “Ngươi nói bậy nói bạ thêm một câu nữa thử xem?”
Cẩm Ngu cắn chặt hàm răng, mới có thể nhịn được kinh hoàng trong lòng: “Muội nhất định phải nói, tránh cho huynh bị nàng ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Lãnh Băng Cơ chân chính, vào ngày đám cưới đó của hai người, đã chết rồi, còn Lãnh Băng Cơ này là nữ quỷ, cũng có thể là yêu, nhưng nàng ta căn bản không phải là người!”
Mộ Dung Phong vẫn như cũ cũng không quay đầu lại, chẳng qua là vung ống tay áo lên, bình hoa bạch ngọc trên bàn liền bị nội lực cuốn lên, trực tiếp đập đến mặt của Cẩm Ngu.
Đại Mạt thét một tiếng thét kinh hãi: “Quận chúa!”
Cặp mắt của Cẩm Ngu ngoắc ngoäc, không hiểu chuyện gì xảy ra, bị bình hoa bạch ngọc kia trực tiếp đập đến mặt, sau đó, rơi xuống đất, rơi nát bấy.
Trên trán của nàng, có máu tươi ấm áp tràn ra, chậm rãi chảy xuống. Trong lúc nhất thời, đầu của nàng ta có chút lơ mơ, ngớ ngẩn.
“Bổn vương không thích đánh nữ nhân, thế nhưng ngoại trừ người dám xúc phạm Băng Cơ. Nếu như ngươi không tin, có thể thử một lần nữa”
Cẩm Ngu không dám, mặc dù nàng không thấy được biểu cả trên mặt của Mộ Dung Phong, nhưng sát khí lạnh thấu xương đến rùng mình kia đã đủ khiến cho nàng câm như hến, ngậm miệng lại.
Người của nàng lảo đảo muốn ngã, trong tiếng kinh hô của Đại Mạt, mềm nhũn té xuống.
Mộ Dung Phong cũng không quay đầu lại.
Mộ Dung Phong trực tiếp lên ngựa trở về sơn trang.
Lãnh Băng Cơ đang vụng về học thêu thùa may vá, bên cạnh là thức ăn buổi tối, còn chưa động đũa.
Hắn trở lại nhanh như vậy, Lãnh Băng Cơ có chút giật mình. Nhất là khi thấy hắn vẫn mặc cẩm bào như cũ, khi xoay người lại đóng cửa, sau lưng còn có lấm tấm vết máu.
Nam nhân này có bệnh sạch sẻ, nếu như trên áo bào dính vết bẩn nhất định sẽ đổi.
Lãnh Băng Cơ chủ động mở miệng hỏi: “Ngươi không đi tìm thầy lang sao?”
“Không có” Sắc mặt Mộ Dung Phong không tốt lắm, trong lòng có chút không bình tĩnh: “Đi tìm Cẩm Ngu”
“Vậy sao?” Lãnh Băng Cơ lập tức dời mắt khỏi người hắn, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
“Quên bôi thuốc mà đã trở về.”
Lãnh Băng Cơ từ trong tay áo mò ra một chai bột thuốc trắng Vân Nam, tức giận ném đến bên cạnh hắn.
Mộ Dung Phong tiếp ở trong tay: “Bản thân ta không với tới”
Lãnh Băng Cơ để cây kim trong tay xuống, liếc hắn một cái, đứng dậy.