Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 387



Chương 387

Lãnh Băng Cơ không phải là người ngoan ngoãn và muốn đi lấy lòng bà ta cho nên tất nhiên là hai người nhìn thế nào cũng không vừa mắt nhau”.”

Mẫu hậu vẫn là người lợi hại nhất.

Trong những năm này ngài luôn nhường nhịn bà ta ba phần, khiến cho bà ta càng ngày càng trở nên kiêu căng ngạo mạn.

Cho nên việc bà ta gặp rắc rối sẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi” Hiên Vương phi nịnh nọt nói.

Hoàng hậu họ nhẹ một tiếng:

“Ta nhường nhịn nàng ta ba phần chẳng qua là vì ngài Quốc công thật sự là một người xứng đáng để cho người ta ngưỡng mộ.

Nàng ta được cưng chiều và trở nên kiêu ngạo là bởi vì nàng ta không đủ chín chắn chứ không phải là do bổn cung nhường nhịn nàng ta”.

Hiên Vương phi vội vàng đổi giọng nói:

“Đúng vậy, là do bà ta ngu ngốc, không nhìn ra được bản chất của con người.

Ngày nào bà ta cũng coi Cẩm Ngu giống như bảo bối, lại còn tin tưởng những lời nói bàn tán linh tinh.

Bà ta đúng thật là vô cùng thiếu suy nghĩ”.”

Thật ra lúc ban đầu, Huệ Phi đã rất hài lòng với gia đình của Lãnh Bằng Cơ.

Nàng ta cũng rất biết ơn Thái hậu đã thiên vị mà chọn lựa cho Mộ Dung Phong rất nhiều thiên kim tiểu thư của các gia đình quan lại trong kinh thành.

Tuy rằng Cẩm Ngu khá tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là một quận chúa đã xuống dốc, không có chỗ dựa ở sau lưng nên cùng lắm nếu gả đi thì sẽ chỉ là một Trắc phi mà thôi.

Chỉ tiếc là bản thân Lãnh Băng Cơ không có ý chí tiến thủ mà lại đi tự sát trong ngày kết hôn.

quan trọng của mình.

Huệ Phi thì lại có tính hiếu thắng và không thể chịu đựng nổi khi những người trong cung vì có những động cơ thầm kín nên đã chế nhạo nàng ta, hơn nữa Cẩm Ngu còn hay khiêu khích và gây chia rẽ nên tất nhiên là nàng ta không có thái độ vui mừng với Lãnh Bằng Cơ rồi.

Vốn dĩ nếu như Lãnh Băng Cơ hào phóng để cho Mộ Dung Phong cưới Cẩm Ngu thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Ai biết rằng Lãnh Băng Cơ này lại có tính cách mạnh mẽ như vậy.

Dù thế nào thì màng ta không cho phép Cẩm Ngu vào cửa.

Hai bên cứ luôn cố chấp không ai chịu nhường ai thì chẳng phải là sẽ xảy ra chuyện này sao? Cho nên có thể nói rằng việc này cả hai đều phải cùng chịu trách nhiệm và ai cũng có lỗi cảHiên Vương phi im lặng, trong lòng thầm phản đối nhưng lại trải lương tâm mà tỏ vẻ tán thành:

“Mẫu hậu nói rất đúng, nhi tức đã hiểu rồi.”

Như Ý ngồi ở một bên khẽ hừ một tiếng:

“Tại sao khi bà bà muốn tướng công cưới nữ nhân khác thì nhi tức nhất định phải đồng ý chứ? Ta lại nghĩ rằng chuyện này không có vấn đề gì không ổn cả.

Nam nhận yêu cầu nữ nhân phải trung thành và khoan dung độ lượng nhưng chính bản thân họ lại hay thay đổi và không thể tha thứ cho những hành vi sai trái dù chỉ là rất nhỏ của một nữ nhân.

““Con đang nói cái gì vậy?” Hoàng hậu răn dạy:

“Con đã quên hết những đức tính cần có của nữ nhân nhân mà mẫu hậu đã dạy cho con trước đây rồi sao?Như Ý cúi đầu:

“Cái gì mà đức hạnh của nữ nhân chứ? Đó không phải là những quy tắc do nam giới đặt ra để khiến cho phụ nữ phải ngoan ngoãn nghe lời hay sao? Vậy mà chúng ta lại tự giác thực hiện những quy tắc đó và còn tự hào về điều đó nữa chứ.

Một tiếng “Choáng” vang lên, tách trà trong tay của hoàng hậu đã rơi xuống đất và vỡ vụn.”

Hiện tại con càng ngày càng không có dáng vẻ của một người con nữa rồi.

Mẫu hậu thật đúng là không thể dạy dỗ con được nữa.

Hai ngày trước, con còn dám thách thức mẫu hậu, nói rằng muốn cùng Phò mã ly hôn.

Con thật sự là quá to gan.

Con không còn muốn có thể diện nữa hay sao? Con muốn để cho mẫu hậu bị những người trong hậu cung này chế nhạo đến chết hay sao?”

“Vì muốn thể diện cho nên mẫu hậu đến chết cũng không chịu đồng ý mà để cho nhi nữ của mình chết ở trên người nam nhân không ra nam cũng không ra nữ kia và sống góa bụa cả đời đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.