Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 410



Chương 410

Nếu không thật giống như là Lãnh Băng Cơ nói, chờ đến khi hắn trở về thì bé con nhà mình đã biết rồi phụ thân rồi .

Hai ngày nay Huệ Phi bị kích thích, nhìn thấy đầu tóc trắng của mình trong gương có chút chướng mắt, ngồi đối diện gương giật từng cộng từng cộng xuống, Đau đến nhe răng trợn mắt.

Lãnh Băng Cơ bĩu môi:

“ người cũng đừng tổn hao hai sợi tóc của người kia, Cho vô nhổ đến chọc cũng sẽ kiếm những tiểu cung nữ thanh xuân phơi phới kia thôi.

Muốn dựa vào mặt đá đồng phụ hoàng là không thể nào.”

“Cái miệng này của người thật thối!”  Huệ Phi xoa xoa thái dương:

“Nếu thực sự không được, ta lập tức giả chết, hoàng thượng cũng phải để Phong Nhi trở về gặp ta một lần cuối chứ?”

Lãnh Băng Cơ bĩu môi:

“Bộ dạng động một chút lại muốn chết muốn sống của Cẩm Ngu Kia hóa ra lại chính là học theo người.

Chuyện này đang ở trong lúc maaus chốt, người lạ dạ bên ai cũng có thể nhìn ra được người có rắp tâm không tốt.”

Huệ Phi hừ lạnh:

“Vậy người nói ta làm sao bây giờ?”

Người ở trước mặt hoàng thượng bô lô ba la nói một đống nhiều như vậy, cũng không có tác dụng đó sao?”

“hoàng thượng đây không phải là đang sĩ diện sao? Đế vương lật lọng luôn luôn không tốt lắm, Cho nên con phải tìm cho ông ấy một bậc thang để gọi Mộ Dung Phong.”

“dù sao ta không thể giúp cái gì người từ từ suy nghĩ ta chậm rãi nhổ.”

“Đừng nhổ nữa, sau này con sẽ nghiên cứu một bình thuốc nhuộm tóc thực vật cho người, khi nhuộm lên lên lập tức có một mái tóc đen nhánh xinh đẹp, cải lão hoàn đồng”

“Có đồ tốt như vậy? Sẽ không phải gặp một chút mưa đã thành một thân mực nước đi? Sẵn hiện tại không có sao?”  Huệ Phi nửa tin nửa ngờ.

Lãnh Băng Cơ liếc bà một chút:

“Hiện tại con không có tâm tư cả, đang suy nghĩ làm sao cứu con trai người ra khỏi nước sôi lửa bỏng đây.

Người nói trong quân doanh làm sao có thể thái bình như vậy, cũng không có chuyện gì vậy.

Con muốn tìm một chút phiền phức cũng không thể ra khỏi cửa cung.

Bị vây ở chỗ này, cái gì cũng không làm được không nói, còn ở dưới mí mắt phụ hoàng, có chút gió thổi cỏ lay nào, cũng không thể gạt được ông ấy” .

“Cái này còn không đơn giản sao, bàn giao cho Phong Vân làm là được.

Ta có một đường tin tức này, phụ hoàng người cũng không biết.”

“Phong Vân?”  Lãnh Bằng Cơ hai mắt tỏa sáng:

“Người trước hết để hắn nghĩ biện pháp để cho con ra khỏi cung một chuyến, ra ngoài tìm kiếm pháo hôi”  Huệ Phi căn bản không hiểu pháo hội này có ý là gì, nhưng Lãnh Băng Cơ đã nói có biện pháp, vậy chính là có biện pháp, bà đối với người nhi tức này không hiểu sao lại tăng thêm một phần tự tin, lập tức sai người mang thư đến cho Thẩm Phong Vân.

Ngày hôm sau, Lãnh Băng Cơ liền gặp được Thẩm Phong Vân.

Nội thị trước mặt Hoàng đế đến Kiêm Gia Điện, phụng mệnh truyền chỉ, để Lãnh Băng Cơ đi theo Thẩm Phong Vân xuất cung, hỗ trợ hắn điều tra án Ngụy đại nhân bỏ mình.

Trong đêm qua Lãnh Băng Cơ đã tính toán tốt hôm nay làm việc như thế nào, coi Thẩm Phong Vân chỉ đang lấy một cái cớ để cho mình xuất cung, lập tức thu thập thỏa đáng, lập tức đi theo xuất cung.

Thẩm Phong Vân đang đợi tại cửa cung, gặp nàng nhe răng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng muốt.

“Hôm nay thân thể tẩu tử vừa vặn có tốt lên chút nào sao?”Nhớ tới vở kịch khóc lóc trước mặt Hoàng đế hôm qua, Lãnh Băng Cơ thật là có chút ngại ngùng:

“Tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều”

“Lại làm phiền đến tẩu tử, thật là ngại quá” .

Khách khí như vậy? Nơi này lại không có người ngoài, diễn kịch cho ai nhìn?Lãnh Băng Cơ cũng khách khi một câu:

“Là ta mới phải ngại, luôn làm phiền đệ.

Chút chuyện nhỏ như vậy, còn muốn nhờ đệ giúp một tay” .

Thẩm Phong Vân có chút giật mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.