Chương 433
Chỉ là không biết giường của nàng có thể chịu được hay không.
Tổng trọng lượng của hai người sợ rằng gần bằng bốn trăm ký.
Vào lúc hoàng hôn, cung điện hôm nay vô cùng yên tĩnh.
Một thân hình cường tráng khéo léo tránh được các thủ vệ đang tuần tra và một vài người đi qua, giống như một con báo, lặng lẽ lẻn vào Kiêm Gia Điện của Huệ Phi.
Bọn cùng nhân đã ngủ say, chỉ có những ngọn đèn lồng dưới mái hiên hành lang phát ra ánh sáng mờ ảo, theo gió thu nhẹ nhàng mà chập chờn, vầng sáng cùng lúc sáng lúc tối.
Bóng đèn treo ngược phía trên, dùng chân bám lấy mái hiên hành lang, sau đó nhẹ đỡ cửa sổ, linh hoạt bước xuống sàn.
Sau một hồi loay hoay, hắn mở cửa sổ phòng của Bằng Cơ, rồi nhảy vào.
Toàn bộ động tác giống như mây trôi nước chảy, lặng lẽ.
Bóng đen nghiêng tai nghe ngóng tiếng ngáy phập phồng bên trong màn, rón rén đi về phía giường của Lãnh Băng Cơ, nhỏ giọng gọi:” Băng Co?” .
Nhưng người bên trong không phản ứng và tiếng ngáy vẫn vang lên không ngừng.
Bóng đen kéo màn:” Sao lại có thể ngủ ngon như vậy? Xem ra bổn vương không có ở đây, nàng rất thoải mái.”
Nửa đêm đang trộm hương, cảm thấy đầy hứng thú liền xoa xoa hai tay, định khiến cho Lãnh Băng Cơ ngạc nhiên. Hắn cúi xuống hôn người trên giường.
Được một nửa thì dừng lại. Tại sao khuôn mặt của Băng Cơ lại lớn như vậy? Nó giống như một chiếc bánh nướng.
Người trên giường rốt cục cũng tỉnh, mở mắt ra, đột nhiên hết cảm thấy buồn ngủ, trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó kinh hãi hét lên:” Ngươi là ai?”
Mộ Dung Phong cũng sửng sốt, mi mắt run lên, không phải Băng Cơ Vụng trộm giữa đêm thật là kích thích, nhưng người yếu tim chắc chắn không chịu được.
Hắn lập tức nhảy ra xa, kinh hãi nói: Người là ai?”
Người trong màn bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó mới yên tâm, liếc mắt nhìn bóng đen trước mặt, ngập ngừng hỏi:” Phong Vương gia?” .
Mộ Dung Phong nửa đêm lẻn vào cung vụng trộm lại bị bắt quả tang nên có chút bực bội:” Ngươi là ai? Sao lại ngủ trong phòng của Băng Cơ ?
Người bên trong màn lập tức chui ra khỏi giường, quần áo không chỉnh tề, quỳ trên mặt đất: Nô tỳ là Cung Liễu Hoàn, người của Yến Uy Cục.
Hôm nay tổng quản tìm nô tỳ, nói là để nô tỳ tới đây ngủ chờ, chờ Vương gia. Nói ngài hôm nay vừa vào cung đã yêu quý nô tì, không ngờ nữa đêm, ngài thật sự đến. Chuyện này có hơi xấu hổ, nô tỳ được sủng ái nên có chút lo sợ”
Giọng điệu đầy ngại ngùng.
Mộ Dung Phong trong lòng vang lên tiếng” Lộp bộp” , một ngụm máu già suýt chút nữa đã phun ra, đây là một cái bẫy điển hình. Về phần ai là người đặt bẫy, dùng ngón tay, ngón chân. cũng có thể đoán được. Chẳng trách, Lãnh Băng Cơ lại nói rằng phụ hoàng là một già xấu tính!!!
Hắn đã là nhi tử của ông ta hơn hai mươi năm rồi, vậy mà lại không phát hiện ra?
Kế hoạch hoàn hảo như vậy, bên ngoài náo nhiệt hẳn lên, tiếng bước chân lộn xộn, không ít người la lên: Bắt kẻ trộm hoa…có kẻ trộm…”
Cửa Kiêm Gia Điện mở toang, nhiều người cầm đuốc xông vào. Mộ Dung Phong ý thức được hắn bị lừa, không nói lời nào vội vàng
nhanh chân bỏ đi. Ngay khi hắn nhấc chân lên, Cung Liễu Hoàn đang quỳ dưới đất kia liên túm lấy ống quần của Mộ Dung Phong khiến hắn ngã một cú nặng nề.
“Vương gia, ngài không thể đi được. Ngài đi rồi thì nô ty phải giải thích thế nào đây? Gặp người ngoài thế nào đây?”
Cung Liễu Hoàn này quả là người đúng như tên tên, giống như một quả cân, ôm lấy chân Mộ Dung Phong không buông. Nếu hắn mạnh bạo, Cung Liễu Hoàn có thể kéo quần hắn xuống.
Mộ Dung Phong vội vàng đến mức muốn giết người. Nếu bản vương không đi, làm sao có thể giải thích với Băng Cơ chứ? Còn nữa, làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác? Một anh hùng vang danh thiên hạ như ta đã mất hết thể diện rồi.
Lão Hoàng đế nhà mình thực sự sẽ lấy ta ra để đùa giỡn sao. Đây là muốn đùa chết mình sao?
Lúc này muốn đi cũng không thể đi được nữa rồi. Những thị vệ này rõ ràng là đã sớm mai phục ở Kiêm Gia Điện. Bây giờ đã bao vây cung điện đến mức một con kiến chui cũng không lọt, đuốc thắp sáng choang, ánh lửa lắc lư chiếu vào trong sân sáng như ban ngày.