Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 474



Chương 474

Lãnh Thanh Hạc lại không nói gì nàng, chỉ cúi thấp đầu, đi đường nào cũng khó khăn.

“Rốt cuộc là như thế nào, huynh cứ thoải mái nói ra đi.”

Lãnh Băng Cơ thúc giục:” Nếu huynh gật đầu, ngày mai muội sẽ tiến cung, tìm lão Hoàng Đế nhà muội để nói chuyện.

muội tin rằng Hoàng thượng cũng không bằng lòng nhìn hai tướng bất hoà, suốt ngày cãi nhau ầm ĩ như thế.

Đương nhiên, nếu hắn cũng nhìn trúng Sở Nhược Hề, muốn tái giá thêm một tiểu lão bà thì cứ coi như muội không nói gì.”

Nàng ép hỏi thật lâu, Lãnh Thanh Hạc bị làm phiền đến mức không có cách nào, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm:” Cũng được.”

Nàng biết ngay là giữa đại ca nhà mình và Sở Nhược Hề này tuyệt đối có chuyện gì đó, nếu không nữ nhi người ta sao có thể đập nồi dìm thuyền đến thế, ngay cả mặt mũi cũng không cần?

Lãnh Băng Cơ lập tức mặt mày hớn hở, quay người trở về.

Hôm nay Lãnh Tướng bị chọc giận thật, nghe thấy tiếng bước chân của Lãnh Băng Cơ, ông ta lại lập tức xoay mặt đi, tỏ vẻ mình vẫn rất tức giận.

Lãnh Băng Cơ để thuốc bên cạnh gối của ông ta, nói:” một khuê nữ đã xuất giá như ta cũng không tiện quản lý mấy chuyện lộn xộn của nhà cha.

Con để thuốc ở đây cho phụ thân, phụ thân tự kiềm chế một chút, dù sao đây không phải là Linh Chu diệu dược cải tử hồi sinh.”

Lãnh Tướng càng tức giận hơn:” Có ai nói như ngươi không? Thật sự là nữ nhi gả đi như tát nước ra ngoài, nuôi ngươi lớn như thế mà còn chọc giận cha.”

Lãnh Băng Cơ nháy mắt, nói:” Có phải phụ thân lập tức cảm thấy nuôi nữ nhi cực kỳ thua thiệt, nuôi lớn rồi lại thuộc về nhà khác, mang họ nhà khác, sinh hài tử cho nhà người ta, hiếu thảo với phụ mẫu bên phu quân, phụ thân bị bệnh cũng không thể ở bên giường tận hiếu, đúng không?”

Lời nói này đi thẳng vào trái tim Lãnh Tướng:” Nữ sinh hướng ngoại, có thể không lỗ à?”

Lãnh Băng Cơ nhe răng cười:” Con tin rằng lúc này Sở tướng quân càng thấy thiệt thòi hơn, nói không chừng còn uống rượu giải sầu phát cáu nữa kìa.

phụ thân nhìn phụ thân đi, đấu với người ta cả một đời, chỉ có lần này chiếm món hời lớn nhất, phụ thân còn già mồm mạnh miệng nữa, cứ như đại ca con bị người ta gặm vậy.”

Lãnh Tướng nghĩ lại, hít một ngụm khí lạnh, hình như là có chuyện như vậy.

“Cha tức giận, sao đại ca ngươi lại nhìn trúng nha đầu nhà họ Sở chứ? Hắn không sợ bị nhà họ Sở ăn vạ à?”

“Ăn vạ thì sao? Đây là người mà Sở tướng quân dốc tâm huyết hơn nửa đời người để nuôi dạy, còn phải tự mình đưa lên kiệu hoa, mang tới cửa nhà ta, dập đầu gọi phụ thân là phụ thân, bưng trà dâng nước hầu hạ phụ thân.

Hắn có giận không? Phụ thân có đắc ý không?”

Càng nói trong lòng Lãnh Tướng càng sáng sủa.

“Lãnh Băng Cơ ngươi cũng hay lắm, đây là đến trước mặt phụ thân làm thuyết khách à?”

“Dù sao phụ thân thích nghe thì nghe.

Con chỉ thấy chuyện này của đại ca con xảy ra rất đột ngột, nếu không nữ nhi nhà họ Sở đó tiến vào cung, chỉ bằng công lao hãn mã mà Sở tướng quân lập nên, phong làm phi cũng không thành vấn đề.

Đến lúc đó phụ thân gặp người ta còn phải ngoan ngoãn dập đầu, cũng không thể thở mạnh nữa, nhìn Sở tướng quân người ta đắc ý đi.”

Khuê nữ này thật là, mình không thích nghe cái gì thì nàng nói cái ấy.

“Nàng cũng đã định chung thân với Thanh Hạc, sao còn có thể tiến cung? Sở lão nhi sẽ phạm tội khi quân!”

“Đúng vậy, đến lúc đó hoàng thượng mà nóng giận kéo ca ca ra ngoài chém chung, phụ thân cũng đắc ý, không phải dùng gậy đánh, mệt mỏi lắm.”

Lãnh Tướng nghe mà sốt ruột, dứt khoát nhắm mắt lại, không để ý đến nàng:” Ngươi thích nói gì thì nói đi, dù sao bảo phụ thân đi xin Sở lão đầu gả khuê nữ, phụ thân tuyệt đối không làm được, nếu Lãnh Thanh Hạc hắn dám yếu đuối như vậy thì cứ chôn lão tử hắn trước đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.