Chương 481
Phải biết rằng, Cẩm Ngu là một người hay gây tai họa, vào thời điểm quan trọng này, nàng ấy vì không muốn kết thân với vùng sa mạc phía Bắc, chó cùng rứt giậu, thủ đoạn gì cũng có thể làm ra.
Bản thân đã cảnh báo, không để cho Mộ Dung Phong ở gần Cẩm Ngu tránh cho nàng ấy có dịp ỷ lại.
Hôm nay Cẩm Ngu đột nhiên lại cùng đi săn bắn, điều này rõ ràng có gì đó không đúng!
Làm sao nàng ấy có thể có tâm tình mà đi săn bắn chứ? Càng không có tâm tình cùng Am Đạt vương tử nói chuyện tình cảm.
Rùng mình một cái, cái răng của Thái hậu đã được nhổ ra một cách đơn giản.
Vo nhỏ một cục bông cầm máu vào chân răng rồi nhanh tay thu dọn hộp thuốc.
“Người hãy nắm chặt miếng bông đó để cầm máu, sau nửa giờ thì nhổ ra, sau đó người có thể uống nước, một giờ sau có thể ăn được rồi, nhưng không được ăn đồ cay nóng.
Hai ngày không được súc miệng, không được dùng lưỡi ấn vào chỗ răng đã nhổ đó.”
Nàng dặn dò người hầu, Thái hậu vẫn có chút không quen:” Đã nhổ rồi sao? Sao ta không thấy đau?”
“Người đừng lo lắng, một lát nữa khi thuốc tê hết tác dụng thì sẽ đau.”
Thái hậu cầm gương lên, trong lòng cảm thấy khó chịu:” Ta đã già rồi, răng sẽ rụng hết, muốn ăn thịt cũng không ăn nổi.”
“Không sao, quay về con sẽ nghĩ cách lắp răng giả cho người, lạc đậu phộng có thể nhai kỹ được, vẫn có thể.”
Lãnh Băng Cơ cầm giỏ thức ăn lên:” Đột nhiên con nghĩ ra, trong phủ vẫn còn có chuyện, hoàng tổ mẫu con xin phép đi trước, hai ngày nữa con lại vào thăm người.”
“Vội vàng gì chứ? Đã đến rồi thì ăn một bữa cơm rồi hẵng đi.”
“Người bây gờ không thể ăn được thức ăn, lẽ nào để người ngồi nhìn con ăn sao? Vẫn là để hôm khác thì hơn.”
“Vậy cái răng giả mà con nói có tin được không?” Thái hậu dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, có hứng thú hỏi:” Cái này còn có thể làm giả được sao?”
Lãnh Băng Cơ vội vàng đi, không có thời gian giải thích, đành nói:” Con sẽ về suy nghĩ, đảm bảo có thể biến giả thành thật.”
Cũng không hành lễ, liền vội vàng cùng Nhi Nhi ra khỏi cung.
Thái hậu đuổi theo ra ngoài:” Cái đứa nha đầu này, vội vàng chuyện gì không biết? Ta còn có chuyện quan trọng chưa hỏi rõ.
Aaa, đau quá.”
Lên xe ngựa, Lãnh Băng Cơ trực tiếp phân phó xuống người đánh xe:” Xuất cung, đi đến khu vựa săn bắn.”
Khu vực đi săn hôm nay hơi xa.
Cả người nàng không ngừng lắc lư.
Người đánh xe ngựa ngước lên nhìn màu sắc của bầu trời:” Dự tính với tình hình này, đợi khi chúng ta đến nơi, nhóm người của Vương gia chắc cũng đang trên đường trở về rồi.”
“Như vậy cũng vẫn phải đi.”
Lãnh Băng Cơ kiên định như đinh đóng cột.
Người đánh xe ngựa cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đưa chiếc xe ngựa chạy trực tiếp chạy ra khỏi thành.
Lúc đến được khu vực săn bắn thì cũng đã là buổi chiều rồi.
Quả nhiên đã có chuyện xảy ra đúng như những gì Lãnh Băng Cơ dự đoán.
Buổi sáng mọi chuyện vẫn diễn ra rất suôn sẻ, tinh thần tất cả mọi người rất phấn khởi, ngựa phi nước đại, cười nói rôm rả.
Buổi trưa, mọi người đặt nồi ở bãi săn, những con mồi bắt được đã được sơ chế sạch sẽ, chuẩn bị được bỏ vào nồi nấu chín lên.