Chương 483
Lãnh Băng Cơ bất chấp những lời khuyên can, không chút do dự mà đưa người xông vào Sư Hổ Doanh.
Không phải nàng liều lĩnh mà dấn thân vào nguy hiểm, mà là những người tham gia cuộc săn bắn hôm nay, không có một ai nguyện ý để Mộ Dung Phong bình an vô sự ra khỏi đó!
Huynh đệ nhà người khác đều là tương thân tương ái, là hoàng thất sao? Không phải là nàng bụng dạ hẹp hòi, nhưng đa số bọn họ đều là chết một người thì ít đi một người, tốt nhất vẫn là nên còn lại một mình mình.
Đi vào Sư Hổ Doanh, bên trong có những cây cao chót vót, cỏ dại mọc um tùm, thậm chí còn không có lối để đi.
Người bình thường nếu như não không bị úng nước thì chắc chắn không đày đọa bản thân đường ngon lành không đi lại đi chạy vào trong này.
Điều này làm cho Lãnh Băng Cơ càng có thể thêm chắc chắn rằng Cẩm Ngu nhất định có âm mưu nào đó, hoặc là nàng ta mưu đồ chống lại Mộ DungPhong.
Vào mùa này, trời thường hay tối sớm, nhất là dưới những tán cây to cao ngút trời, hoàng hôn đã sớm buông xuống xẩm xẩm tối.
Điều này gây khó khăn nhất định cho tất cả mọi người trong việc tìm kiếm ba người.
Nó cũng làm cho mối nguy hiểm rình rập trong rừng ngày càng lớn hơn.
Thực ra Sư Hổ Doanh cũng không lớn lắm, nếu như mọi người triển khai toàn bộ lực lượng bắt đầu tìm kiếm thì có thể tìm được bọn họ trong chốc lát.
Thế nhưng ai dám hành động một mình? mọi người phải tập trung thành một đội để tăng thêm lòng can đảm, có như vậy những con mãnh thú kia mới không dám đến gần.
Chính vì như vậy nên việc tìm kiếm và cứu hộ sẽ bị chậm lại.
Nàng có chút sợ hãi, nhưng không phải lo sợ Mộ Dung Phong sẽ gặp phải dã thú gì, bởi nàng tin chắc rằng với thân thủ của Mộ DungPhong, an toàn thoát khỏi nguy hiểm chắc chắn không thành vấn đề.
Điều mà nàng sợ chính là con hổ cái Cẩm Ngu.
Ai mà biết được nàng ta rốt cuộc có đang giở thủ đoạn gì không? Súng sáng thì dễ giấu, nhưng mũi tên ẩn thì khó đề phòng, có khi con người còn đáng sợ hơn cả dã thú.
Những quân sĩ rất nhanh đã tìm thấy một xác hổ bị giết bởi một thanh kiếm ở trong rừng, xác của nó vẫn còn ấm, chứng tỏ nó vừa mới chết cách đây không lâu.
Vết thương chí mạng khiến con hổ này chết chính là bị một thanh kiếm đâm ở yết hầu, máu tanh chảy khắp mặt đất.
Lãnh Băng Cơ biết chắc chắn rằng con hổ này là do Mộ Dung Phong giết.
rằng điều này chắc chắn đã bị giết bởi Mộ DungPhong.
Chỉ là kỹ năng bắn cung của hắn ta tốt như vậy, tại sao cứ phải nhất thiết chiến đấu tay đôi với nó mà không dùng cung tên chứ? Như vậy thật quá nguy hiểm!
Lãnh Băng Cơ càng thêm phần lo lắng, một bên hô to lên tên của Mộ DungPhong, một bên dẫn mọi người đi vào sâu bên trong, trong lòng đầy lo lắng.
Có một binh lính đột nhiên giơ tay lên chỉ:” Vương phi nương nương, người nhìn xem, hình như có một ngọn lửa ma!”
Ngọn lửa ma? Lãnh Băng Cơ nhìn theo hướng ngón tay của người lính, trong rừng có một chùm sáng đang không ngừng đung đưa từ bên này sang bên kia, trực tiếp xuyên qua những cành lá loang lổ mờ ảo.
Lấy đâu ra mà có ngọn lửa quỷ, đó rõ ràng là ánh sáng của đèn pin!
Trong lòng nàng nhất thời vui mừng khôn xiết, đúng là Mộ Dung Phong rồi.
Dẫn theo người gần như chân nam đá chân chiêu chạy qua, phấn khích kêu to:” Mộ DungPhong!”
Mộ Dung Phong quay mặt lại, toàn thân dính đầy máu, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn Lãnh Băng Cơ:” Sao nàng lại đến đây? Ở đây rất nguy hiểm.”
Lãnh Băng Cơ không thèm ngó ngàng gì đến xung quanh bất chấp tất cả nhào đầu về phía trước, gục đầu vào trong vòng tay hắn:” Có nguy hiểm mà chàng vẫn còn vào đây, Mộ Dung Phong có phải chàng bị ngốc không vậy?”
Mộ Dung Phong bất lực vỗ vỗ lưng nàng:” Thật sự không còn cách nào khác, Cẩm Ngu và Am Đạt vương tử mất tích rồi, ta không thể bỏ mặc bọn họ mà không quan tâm.”