Chương 504
Còn loại phụ thân chẳng thân thiết gì như nhặt được giữa đường này thì càng không phải nói.
Nàng vươn tay với Lãnh Băng Nguyệt: “Ta giúp ngươi nhìn xem.”
Thân thể Lãnh Băng Nguyệt hơi co rúm lại.
Lãnh Tướng không hề khách khí đẩy nàng ra: “Không cần.”
Tốt bụng lại bị từ chối, Lãnh Băng Cơ tỏ vẻ cũng rất bất đắc dĩ, nhún vai với Thẩm Phong Vân và Tề Cảnh Vân.
Lãnh Tướng đỡ Lãnh Băng Nguyệt đứng lên, tìm giường dài rồi nằm xuống, Triệu ma ma đã mời ngự y trong cung phái đến chăm sóc Lãnh Băng Nguyệt tới đây, đặt ngón tay lên cổ tay của nàng, suy nghĩ một chút, giật nảy mình bảo: “Không tốt lắm.”
Lãnh Tướng căng thẳng hỏi: “Thế nào?”
“Mạch tượng hỗn loạn, thai nhi bất ổn, có dấu hiệu sinh non.”
Lãnh Băng Nguyệt ôm bụng, khóc ríu rít: “Nếu ta không giữ nổi hài tử này, ta nào còn mặt mũi gặp Huệ Phi nương nương? Phụ thân, con muốn gặp Vương gia, để ngài ấy làm chủ cho con.”
Lãnh Tướng bị kẹp ở giữa hai nữ nhi, tình thế khó xử.
Tuy ông ta thiên vị Lãnh Băng Nguyệt, nhưng cũng không muốn Lãnh Băng Cơ bị trách phạt, thế là khuyên nhủ: “Con trước không nên gấp gáp, trước hết nghe đại phu, bảo đảm trụ thai mà quan trọng.
Chờ con tốt rồi, chúng ta lại làm so đo không muộn.”
Ba người Lãnh Băng Cơ và Thẩm Phong Vân đứng một bên, nhìn sắc mặt của Lãnh Băng Nguyệt không giống như giả vờ, chẳng lẽ là động thai khí thật?
Điều này khiến trái tim Lãnh Băng Cơ run rẩy, trong lúc nhất thời có phần sốt ruột.
Dù sao trong bụng nàng mang cốt nhục của Mộ Dung Phong, nếu như thật sự có sơ xuất gì, tuy nói thật mình chẳng hề làm gì cả, nhưng người ta đã nói một câu là bị mình chọc giận đến mức sinh non, vậy thì lỗi này cũng không nhỏ.
Lãnh Băng Nguyệt vẫn luôn dùng Ngưng Hương Đan, khiến cho khí huyết trong thân thể bị hao tổn, ngũ tạng lục phủ đều tổn thương theo từng mức độ khác nhau, hài tử này có thể bình an ra đời cũng là hắn mạng lớn.
Hơn nữa, cho dù sinh ra rồi, có thể nuôi lớn hay không lại là một chuyện khác.
Có người nói tự gây nghiệt, không thể sống, lúc trước nàng không từ thủ đoạn để tranh thủ tình cảm, giận dỗi với mình, say mê Ngưng Hương Đan này, bây giờ lại báo ứng lên người hài tử.
Lang trung tranh thủ thời gian cứu nàng, Thẩm Phong Vân và Tề Cảnh Vân là nam nhân nhà khác, ở trong phòng cũng không thích hợp lắm, bèn lui ra ngoài.
Trong lúc nhất thời Thẩm Phong Vân rất áy náy: “Ta xin lỗi, biểu tỷ, do ta quá lỗ mãng, không nghĩ tới lại gây ra tai họa lớn đến thế.”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ đều biết rõ, chỉ có thể an ủi: “Không có chuyện gì, hai người các đệ cứ về đi, nơi này có ta.”
Thẩm Phong Vân không chịu đi: “Lát nữa biểu ca trở về, nếu hắn truy cứu thì phải làm sao bây giờ? Việc này do ta gây ra, ta không đi.”
Tề Cảnh Vân cũng gật đầu phụ họa theo: “Biểu tẩu đây là coi chúng ta thành người ngoài rồi, có chuyện gì ta và Phong Vân cùng gánh giúp tẩu.
Chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.”
Khẩu khí rất ung dung khôi hài, trong lòng Lãnh Băng Cơ lại có chút trĩu nặng.
Trong phòng, ngự y đang châm cứu để giữ cái thai cho Lãnh Băng Nguyệt.
Triệu ma ma hoảng hốt sốt sắng cầm đơn đi sắc thuốc.
Lãnh Tướng vịn tay đứng lên, trên người thấp thoáng giận dữ, cho nên Lãnh Băng Cơ không tiến lên khiêu khích.
Ngự y đột nhiên tạm dừng tay một lát, lấy ra một chút thứ từ ống tay áo của Lãnh Băng Nguyệt, kê lên chóp mũi ngửi qua, sắc mặt sau đó thay đổi lớn: “Xạ hương?”