Chương 518
Một nụ cười lạnh thoáng qua trên môi ông ta, rất khác với vẻ lương thiện ngày xưa của ông ta.
Mộ Dung Phong chắp tay với ông tra nói: “Am Đạt vương tử thượng lộ bình an, từ biệt tại đây, không tiễn!”
Am Đạt vương tử chắp tay đáp lại: “Có duyên gặp lại.”
Mộ Dung Phong dẫn đầu, dắt theo Lãnh Băng Cơ lên ngựa, quay đầu ngựa, đi về trước.
Đợi đi một đoạn xa, Lãnh Băng Cơ không nhịn được nắm lấy cánh tay của hắn quay mặt nhìn lại, đội ngũ rước dâu của Mạc Bắc đã dần đi xa, từ từ biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
“Ngồi cho vững.”
Mộ Dung Phong dặn dò: “Ngồi trên ngựa mà không đàng hoàng chút nào.”
Lãnh Băng Ca quay mặt lại ngồi thẳng lưng: “Nếu như Am Đạt vương tử đó phát hiện mình bị lừa, sau bao gian nan cực khổ, cuối cùng chỉ lấy đi một hộp lương thực vô dụng.
Còn thánh chỉ đó cũng bị phụ hoàng làm thủ đoạn, rổ tre đựng nước cũng bằng không, không biết sẽ phản ứng ra sao.”
Mộ Dung Phong giơ một tay lên, giật mạnh áo choàng của nàng về phía trước, để chặn mưa băng trên mặt đất: “Còn có thể sao nữa? Tức giận đến mức, bao nhiêu sự tức giận đều trút lên người của Cẩm Ngu.”
“Cẩm Ngu có bản lĩnh tốt như vậy, ta tin rằng nhất định sẽ mê hoặc được Am Đạt vương tử, khiến cho Am Đạt vương tử đối với nàng ta sẽ nói gì nghe nấy, làm sao nỡ đụng đến một ngón tay của nàng ta chứ?”
Mộ Dung Phong khẽ cười một tiếng: “Am Đạt vương tử quả thật là người chịu mềm không chịu cứng, nhất là sau khi được chứng kiến tiếng thét sư tử hà đông của nàng, e rằng nghĩ lại vẫn còn rùng mình.”
Lãnh Băng Cơ chớp mắt: “Chàng có sợ không?”
“Bộ dạng đáng sợ hơn của nàng bổn vương cũng thấy qua nhiều rồi, nhớ lại trước đó, suýt chút nữa chỉ cần một chân nàng đã phế ta rồi.
Hôm đó cũng chỉ là một cơn mưa nhỏ thôi.”
Lãnh Băng Cơ “hì hì” cười nhẹ: “Những chuyện có thể giải quyết bằng đôi tay của mình chúng ta hãy cố gắng đừng quanh co.
Trừ phi vương tử Mạc Bắc này đánh không được, ta thà đánh tới ông ta chạy cong đuôi về Mạc Bắc, cũng không muốn vì một trận đấu mà thành danh, hủy hoại danh tiếng cả đời của ta.
Như bây giờ, hạ nhân trong phủ thấy ta đều cúi đầu mà đi, nơm nớp lo sợ.
Không ngờ rằng, ta ở Kỳ Vương phủ ra uy, lại phải dùng thủ đoạn khó coi như vậy.”
Mộ Dung Phong cười khoái trá trong cổ họng “ha ha”: “Làm sao nàng đoán được, đánh tráo hộp lương thực, là của Am Đạt vương tử chứ?”
“Bởi vì, lúc đầu Am Đạt vương tử trúng độc, ta đã nói nói rõ ràng với họ rằng, bên cạnh có thể có nội gián.
Nhưng sau đó, Am Đạt vương tử và Lỗ đại nhân dường như không hề để tâm đến vấn đề này và truy xét tiếp tục.
Đây vốn dĩ là không bình thường, có ai lấy mạng sống sự an nguy của mình xem như một trò chơi không?
Vì vậy, ta có chút nghi ngờ, người hạ độc họ có phải chính bản thân họ không? Mục đích là, thứ nhất nhân cơ hội gây khó dễ cho chúng ta của Trường An, để có thể thương lượng việc mua bán qua lại lần này; thứ hai, chính là muốn tận mắt chứng kiến ta làm thế nào trị bệnh cứu người.
Với sự nghi ngờ này, những sự việc sau đó cũng rõ ràng hơn nhiều.
Bao gồm cả việc ông ta tìm thấy một lý do khập khiễng như vậy để sống ở Triều Thiên Khuyết, dần dần xóa tan sự nghi ngờ của nàng về ông ta, sau đó sẽ có thể tìm cơ hội thay xà đổi cột.
Vì vậy, ta cố tình lấy việc hộp lương thực bị trộm cắp làm lớn chuyện lên, để xem phản ứng của anh ta.
Ông ta lập tức nóng lòng muốn rời khỏi Trường An ngay, rõ ràng là có tật giật mình, sau khi sự việc thành công sợ rằng thêm phiền phức.”