Chương 537
Cẩm Ngu chạy ra khỏi trạm, hai mắt có chút đau đớn, giống như kim châm.
Cũng nhờ điều này là vào ban đêm, không ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào.
Nhiếp Hồn Thuật của nàng ta vốn không có tu luyện không thành, hôm nay trong nguy cấp, bất đắc định sử dụng ra, tuy nói thôi miên Am Đạt vương tử, nhưng đôi mắt của nàng ta cũng bị thương.
Hận ý mãnh liệt quay cuồng, cùng dục vọng cầu sinh khiến nàng ta tráng gan, nàng ta muốn không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải chạy trốn khỏi Am Đạt vương tử, trở về Thượng Kinh.
Cái gì cũng không làm, vì tìm được Lãnh Băng Cơ, nhất định phải để cho nàng ta vì thế mà trả giá đắt!
Vào giờ khắc này, cổng thành có lẽ đã đóng rồi, nàng ta sợ hãi co người lẩn trốn trong một căn nhà ọp ẹp bỏ không ai ở, chịu đựng mùi hôi khó chịu, cẩn thận trốn tránh sự vây bắt tứ phía của binh sĩ, cho đến tận nửa đêm, mới dừng lại.
Trong màn đêm, một người con gái đi bộ một mình trong đêm khuya, rất nguy hiểm.
Đặc biệt là nàng ta lại mặc trên người một chiếc áo choàng rộng của nam, cần cố gắng để che giấu, kéo áo choàng lên che hết người, mới không sợ bị lộ.
Nàng ta lén lén lút lút tìm đồ vật xung quanh, cuối cùng cùng tìm được một người tên Hoa Tử đang nằm co quắp ở dưới tấm thảm một cửa hàng.
Bởi vì đêm quá lạnh, hắn ta cố gắng co người lại, người run rẩy.
Lúc Cẩm Ngu đi qua, liền ngẩng mặt lên, nhìn nàng ta một lúc.
Trong đêm, Cẩm Ngu nhìn không rõ dung mạo hắn ta, không biết là nam hay nữ, già hay trẻ.
Nàng ta cố gắng dũng cảm bước lên phía trước, gỡ bỏ tấm áo choàng trên người ra: “Tôi dùng tấm áo choàng lông cáo này để đổi lấy cho cậu y phục, được không?”
Đối phương đưa đôi tay lạnh cứng run run ra, sờ chất liệu mềm mại trơn bóng đó, nhanh nhẹn đứng dậy, với bộ dạng rách rưới tả tơi, bộ y phục bằng bông của Cẩm Ngu được cởi ra.
Chiếc áo choàng này đổi được bộ y phục bằng bông mới tinh, có thể đổi lấy rất nhiều bạc trắng, đủ để ăn uống trong một thời gian rất dài.
Cẩm Ngu nhẫn nhịn những ý nghĩ ác độc, nhận lấy áo choàng hắn ta đưa đến, quay người đi luôn, dự định tìm một nơi để thay y phục.
Chỉ có như thế, ngày mai khi cổng thành mở, bản thân mới có thể đóng giả thành Hoa Tử, tự do rời thành, trở về Thượng Kinh.
Nàng ta đi dọc bên bờ tường, tìm khắp nơi chỗ ẩn chốn.
Nghe thấy phía sau có tiếng động xào xạc, hình như có tiếng bước chân.
Đêm tối trầm mặc, giống như một con quái vật đang mở to miệng, lúc nào cũng trực có thể nuốt nàng ta vào bên trong.
Nàng ta cảm thấy kinh hoàng, đột nhiên quay mặt qua, nhìn thấy, trong màn đêm, có một đôi mắt đang nhìn mình, trong màn đêm tối thăm thẳm, giống như một con sói hoang đang đói mèm.
Là Hoa Tử vừa nãy đổi y phục với mình, hắn ta hằm hè đi về phía nàng ta, giống như không thể chờ đợi được thêm nữa.
Cẩm Ngu vô cùng sợ hãi, liền chạy thật nhanh.
Tên Hoa Tử đó đuổi theo ráo riết sau nàng ta.
Nàng ta không dám kêu cứu, hai chân bắt đầu tê, chưa chạy được vài bước, đã bị tên Hoa Tử đó bắt được, kéo vào một chiếc hang gần đó, bịt miệng lại.
Nàng ta dốc sức giằng kéo, lúc này muốn kêu cứu, cũng không nói được ra tiếng nữa rồi.
Đối phương giằng xé nàng, trên người đầy những mùi ghê tởm bẩn thỉu, khiến nàng ta tuyệt vọng.
Khoảnh khắc này, nàng thậm chí đã nghĩ đến cái chết.
Bởi vì, từ bây giờ trở đi, bản thân đã không còn xứng đáng với Mộ Dung Phong cao quý kia nữa.
suy nghĩ lớn nhất cuộc đời của nàng ta, đã tan thành mây khói như thế.