Chương 672
Sau khi con mèo béo kia nhảy xuống đất thì mới buông miệng, cũng không cần con chuột kia nữa mà nhảy vào trong lồng ngực của một nam nhân mặc áo trắng.
Nam nhân đó mặc toàn một màu trắng, thân hình gầy gò, tóc đen không buộc mà xõa tung trên vai. Sắc mặt người đó trắng bệch đến mức trong suốt, dáng vẻ như bị bệnh, nhưng mày rậm mắt sáng, cực kì khôi ngô tuấn tú.
Hình như hai chân của hắn không được thuận tiện lắm nên phải ngồi trên một chiếc xe lăn làm bằng gỗ, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm góc áo hắn phất phới càng khiến hắn giống như người làm từ giấy, cứ như sắp bay theo gió luôn vậy. Có lẽ là trận gió vừa nãy hơi lớn nên hắn nắm tay lại che trước môi rồi ho khẽ hai tiếng, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt hắn cũng hiện lên một màu ửng hồng không bình thường.
Người bệnh tật triền miên lại có khí chất cao quý trong trẻo này khiến Lãnh Băng Cơ nhớ tới ca ca Lãnh Thanh Hạc bệnh nặng lúc trước của nàng. Có điều khác với ca ca nàng, nhìn vào mặt mũi thì thấy khóe mắt đuôi lông mày hắn cất giấu sự tối tăm, đặc biệt là khóe mắt xếch lên trên, vẻ hung dữ không thể che giấu hoàn toàn, đây chắc chắn không phải là người có tính cách vui vẻ sáng sủa gì.
Thấy Lãnh Băng Cơ đang nhìn mình, tên ma ốm kia nâng đầu ngón tay trắng bệch lên vuốt ve con mèo béo đang nằm trên đầu gối rồi chậm rãi mở miệng: “Yêu Cửu, đền cho cô nương người ta trăm lạng bạc ròng nữa”
Gã sai vặt tên Yêu Cửu kia lập tức lấy ra hơn một trăm lượng bạc từ trong lòng, nho nhã lễ độ dùng hai tay dâng về phía Nhân Hòa: “Đã làm cô nương bị sợ hãi rồi”
Hào phóng thật đấy, có điều Nhân Hòa đi theo Lãnh Băng Cơ đã lâu, vàng ròng bạc trắng cũng qua tay nhiều rồi, không phải là người không có kiến thức nên giơ tay từ chối.
“Không cần”
Yêu Cửu hơi khó xử xoay mặt lại nhìn chủ nhân nhà mình.
Tên ma ốm đó lạnh lùng nhếch môi: “Không cần thì ném đi, bạc ta đã đưa ra mà còn có thể nhận lại hay sao sao?”
Lãnh Băng Cơ tốt bụng nhắc nhở: “Nếu ngươi đã thở dốc đến mức này rồi thì thực sự không thích hợp nuôi mèo đâu, lại còn thân mật như vậy nữa”
Nam nhân kia xoay mặt lại nhìn Lãnh Băng Cơ một cái, con mèo nằm trong lồng ngực hắn thoải mái híp mắt lại, vẻ mặt lười biếng.
“Không liên quan đến ngươi.”
“Cái này đúng là làm ơn mắc oán mà, ai bảo chính mình lắm miệng cơ chứ?
Lãnh Băng Cơ không đáp trả, nàng cảm thấy với dáng vẻ gió thổi là gục của vị huynh đệ này thì chỉ cần nàng độc miệng một chút là hắn sẽ tức đến bất tỉnh nhân sự mất, vẫn nên nhường hắn một chút thì hơn.
Người tên là Yêu Cửu kia đúng là ném bạc vào trong lồng ngực Nhân Hòa thật, sau đó xoay mặt đẩy ghế lăn đi rồi.
Nhân Hòa không nhìn theo nữa: “Không nghĩ tới ở Dự Châu nho nhỏ này lại có người huênh hoang như vậy. Trong thiên hạ này, ngoại trừ hoàng đế ra thì thiếu chủ đại nhân nhà ta hẳn là người giàu có nhất mà cũng không vênh váo như hắn vậy đâu”
Đúng vậy, không chỉ lắm tiền nhiều của mà chủ yếu là còn thực kiêu căng nữa. Phải là thế gia kiêu căng ngang ngược đến mức nào mới có thể nuôi dạy ra loại công tử này cơ chứ?
So với hắn thì Mộ Dung Phong vẫn còn kém hơn một chút.
Có điều con chuột này đã bị mèo cắn thì cũng tạm thời mất đi ý nghĩa kiểm nghiệm rồi. Lãnh Băng Cơ cảm thấy hơi đáng tiếc, dù sao đây cũng không phải gà vịt ngỗng bình thường mà có thể mua được ngoài chợ, nàng bắt một con khác vậy.
Nhưng nói thì dễ, bắt tay vào làm mới thấy khó, con chuột trốn ở trong hang không ra thì bắt thế nào được? Đúng là chỉ có thể gặp mà không thể tìm được.
Nhân Hòa hỏi: “Hay là ta mượn con mèo kia tới giúp đố?”
“Chủ nhân vênh váo như vậy, chẳng lẽ con mèo hắn nuôi có thể ngoan ngoãn nghe lời ngươi hay sao?”