Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 746



Chương 746

Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân đang uống rượu trên nóc nhà, mỗi người một vò, vừa nói chuyện vừa càu nhàu: “Mẹ kiếp! Rượu ở Nam Chiếu thật khó uống, nhạt nhếo y như đổ rượu vào nước.”

Lãnh Băng Cơ đi tới, ngước cổ nhìn: “Ở đây không có đồ nhắm rượu sao? Uống có vò rượu mà cũng leo lên cao như vậy, đón gió tây bắc sao? Cũng không sợ uống nhiều vào sẽ té ngã”

Thẩm Phong Vân đứng dậy định xuống, nhưng bị Cừu thiếu chủ níu lại: “Đừng có bị dáng vẻ cố làm ra vẻ của nàng ta lừa. Một mình nàng ta có thể xông ra hành cung, ngươi nghĩ nàng ta sẽ sợ té từ trên nóc nhà xuống sao?”

Có lý. Thẩm Phong Vân ngồi xuống.

Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ một tiếng, mũi nhân nhếch lên, cả người bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Cừu thiếu chủ.

Thẩm Phong Vân sửng sốt: “Biểu tẩu thân thủ tốt”

Cừu thiếu chủ ngửa cổ uống một ngụm rượu: “Cho nên nói, nữ nhân không thể tin được, đều là quỷ gạt người”

“Giận rồi?”Lãnh Băng Cơ quay mặt lại nhìn hắn, cẩn thận kèm theo nụ cười trên mặt.

“Con mẹ nó, ta không nên tức giận sao? Người khác là vừa mất phu nhân lại thiệt quân. Còn ta thì sao? Phu nhân mất rồi, nhi tử cũng không còn! Ta lăn lộn nơi xa xôi thì còn sức lực gì?”

“Chỉ cần Vân Triệt kêu huynh một tiếng cha Cừu, vậy còn không phải là nhỉ tử của huynh. Sao gọi là mất được?”

“Vân Triệt cũng giống như nàng, đều là con sói kiêu ngạo nuôi riết thành quen. Mới năm tuổi, chưa đến hai năm, đã hoàn toàn quên mất ta rồi” Giọng nói của Cừu thiếu chủ đây than vãn: “Ta cực nhọc làm việc kiếm nhiều ngân lượng như vậy để làm gì chứ, trong chốc lát đã thấy không còn sức lực”

“Ta và Vân Triệt là người nhà của huynh, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy và sau này cũng thế. Nhưng mà Cừu thiếu chủ, điều huynh cần là một người có thể bầu bạn cùng huynh nửa đời sau, tay trong tay đến già, có thể ân cần hỏi han và sinh con dưỡng cái. Nàng ta có thể thay thế bọn ta, nhưng bọn †a không thể thay thế được vị trí của nàng ta trong cuộc đời huynh.

Năm năm qua, huynh thấy ta không vui, vẫn luôn khuyên ta trở về bên cạnh Mộ Dung Phong. Giống vậy, ta cũng hi vọng huynh có thể dũng cảm tiếp nhận một nữ tử huynh thích và cũng thích huynh mà ở bên nhau. Chúng ta đều hy vọng đối phương có thể hạnh phúc, không phải sao?”

Cừu thiếu chủ lại ngửa cổ uống một ngụm rượu: “Nàng đi đường nàng, ai quan tâm? Ta là không nỡ rời xa Vân Triệt. Hay là, chúng ta thương lượng một chút, nàng và Mộ Dung Phong sinh thêm vài đứa, sinh ra một đám, còn Vân Triệt giao lại cho †a? Cừu gia ta và Tàng Kiếm Các, đều thuộc về nó”

Lãnh Băng Cơ nghiêng người trước mặt hắn: “Nuôi hài nhỉ của người khác thì không có ý nghĩa gì, có bản lĩnh thì huynh tự mình sinh một đứa rồi vui đùa?”

Cừu thiếu chủ liếc nhìn Thẩm Phong Vân ở bên, sắc mặt đỏ bừng, tức giận uống cạn rượu trong vò không nói lời nào.

Lãnh Băng Cơ cười hì hì nói: “Huynh có trách nhiệm cưới thê tử, ta có trách nhiệm sinh hài nhi cho hai người, thế nào?”

Cùng lắm, sẽ thụ tinh ống nghiệm cho hai người.

Ngụm rượu Cừu thiếu chủ vừa mới rót vào miệng đã phun ra hết ra ngoài, Thẩm Phong Vân cũng trợn mắt nhìn biểu tẩu nhà mình, không hiểu nổi đây là suy luận gì, liên quan đến thần tiên qì.

Cừu thiếu chủ ho sặc sụa: “Nàng sinh? Hai người chúng ta?

Lãnh Băng Cơ liếc hắn một cái: “Cút!”

Cừu thiếu chủ bĩu môi: “Vậy nàng giúp làm sao? Hướng dẫn kỹ thuật? Bản thân nàng còn là một người ngu ngơ đó.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Phong Vân thấy nam nữ vẫn có thể hòa thuận như thế này, rõ ràng lời lẽ không dễ nghe, lời nói loạn xạ, từ ngữ hổ báo, lại khiến người ta cảm nấy họ thật thuần khiết.

Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ: “Huynh cứ nói đi, có được hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.