Có người nói, là Hoàng Hậu trước mặt đám cung tì đẩy Yến Tử rơi xuống nước, chìm nghỉm chết.
Cũng có nhiều người nói rằng trong hồ có thủy quái, lôi Yến Tử xuống nước, hút cạn máu trên người nàng, khiến nàng trở thành bia đỡ đạn.
Nhị hoàng thúc hiện giờ đã bị Hoàng Thượng từ Hà Đông điều đi Hà Tây, cách nhau khá xa, chưa nhận được tin tức. Bằng không cũng sẽ nhúng một chân vào chuyện này.
Hoàng để lão gia tử lúc ấy e ngại việc của Lục Vụ Cung gần tới, không bộc phát ngay tại đó. Sau đại hôn của Lục Vu, ngay lập tức hạ chỉ, giáng Hoàng Hậu xuống làm phi tử.
Trong ý chỉ từ ngữ mịt mờ, vẫn chưa làm rõ vì sao phế Hậu, chỉ nói phẩm hạnh không xứng đắc vị, lục cung không phục. Nhưng lại rất rõ ràng, cái chết của Yến Tử, chính là muốn Hoàng Hậu phải gánh vác cho nỗi oan ức này. Lấy điều này dép đi những bàn tán xôn xao của mọi người.
Sau khi nhận được ý chỉ, Hoàng Hậu lại ngã bệnh, là khi bệnh.
Lãnh Bằng Cơ trái lại cảm thấy, định đoạn này của Hoàng Thượng vô cùng anh minh. Ít nhất, Hoàng Hậu không phải là địch thủ của người này, chỉ có dời xuống vị trí này mới có thể giữ được bản thân, hơn nữa, người đứng phía sau màn này rốt cục có mục đích gì, mới có thể từ từ trồi lên mặt nước.
Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, có đôi khi cũng là một loại sáng suốt.
Tin tức thứ hai, càng bất ngờ hơn.
Vết thương trên mặt Na Trát Nhất Nặc kia đã se lại, sẹo để lại thực sự không nhỏ, vô cùng xấu xí.
Hiên Vương hết lòng tiến cung, báo cáo cho Hoàng đế lão gia tử tình hình, vì điều này lương tâm tự trách mình và vô cùng hổ then
Đối mặt với việc Na Trát Nhất Nặc bị hủy dung mạo, Hiên Vương nhất thời khí phách anh hùng, xin lệnh của lão gia tử, sẽ có trách nhiệm với Nhất Nặc, nguyện ý cưới nàng vào phủ, làm Trắc Phi của hắn ta.
Phản ứng của Lão Gia Tử lúc đó là gì, cùng với Hiền Vương nói gì, đại gia hỏa hỏi ai cũng không biết, chỉ biết là sau đó Lão Gia Tử tuyên triệu công chúa Nhất Nặc tiến cung. Sau khi xem xét qua vết thương trên mặt của nàng, liền vui vẻ đồng ý.
Mà Na Trát Nhất Nặc nghe nói cũng đồng ý rất nhanh, không một chút khó chịu, hay nửa phần do dự cũng không có.
Kết cục này đại gia hỏa ai cũng không thể đoán trước được, việc Hiên vương chịu trách nhiệm, như thế nào lại đến mức lấy thân báo đáp.
Lãnh Băng Cơ không biết, ngày đó nếu là bình hoa bị vỡ, rạch vào mặt là vị lão bà, Hiên vương phải chăng cũng vì vậy mà gánh vác trách nhiệm.
Thẩm Phong Vân nói, ngày ấy sự tình xảy ra, khách khứa bao giờ cũng có hai ba người tỉnh táo, nghe đầu, bình hoa kia hiểu rõ xác thực chính là Hiền vương đập vỡ, cho nên đại gia hỏa lúc ấy ai cũng không dám nhiều chuyện.
Bởi vì kết cục này, Lãnh Băng Cơ suy luận xuôi ngược, cảm thấy bình hoa này vỡ thật khéo, vừa may tác thành một cuộc nhân duyên.
Hơn nữa, còn nghe nói, Hiên Vương Phi bởi vì việc này, tức giận chạy tới chỗ của hoàng hậu khóc lóc kể lể một phen. Hoàng hậu với chuyện này vẫn chưa lý giải rõ, nên là sắc mặt với nàng ta không tốt.
Hiên Vương Phi lại dỗi chạy về nhà mẹ đẻ, chờ Hiên vương chịu thua, qua đó đón nàng hồi phủ
Ai ngờ đến, Hiên vương lần này cũng không giống như thường ngày nhẫn nhịn, đối với Hiên Vương Phi đấu tranh chẳng quan tâm, chính là bận rộn chuẩn bị việc cưới Trắc Phi.
Hiên Vương Phi với đám cưới này vô cùng bẽ mặt, nghe nói thái độ của Hiên vương, trừ khóc lớn một hồi, cũng không biết phải làm thế nào, hơn nữa nhớ thương đứa con, lại xám xịt áo não tự mình về phủ.
Nàng không chỉ có phải chịu đựng, còn phải giúp phu quân mình chuẩn bị mọi mặt, đúng là nhẫn nhịn nuốt máu vào bụng.