Chương 995
“Vậy càng kỳ quái hơn, chàng nói nhị hoàng thúc người cũng một bó tuổi, lại không ưa thích gì nhi tử của mình, vậy ông ta cướp nhiều bạc như vậy để làm cái gì? Hơn nữa, dựa theo lý do bình thường mà nói, nếu ta là bọn cướp kia, đã đánh cắp bạc đến tay, nhất định sẽ không lưu lại mạng của Cừu thiếu chủ, miễn cho sự tình về sau bại lộ. Ông ta thì ngược lại, vẫn như cũ còn không biết thế nào là đủ, tiếp tục từ trên người Cừu thiếu chủ ép lấy thêm ít chỗ béo bở nữa, tham lam vô độ.
Muốn nhiều bạc như vậy, rốt cuộc vì sao?”
Mộ Dung Phong híp mắt: “Ta cũng nghĩ tới, ông ta cam nguyện mạo hiểm lớn như vậy, khẳng định chính là có chỗ cần dùng bạc gấp. Trên thế gian này chỗ tiêu tốn nhiều bạc nhất nàng biết là gì không?”
Lãnh Băng Cơ không chút suy nghĩ thốt ra: “Kỹ viện!”
Mộ Dung Phong bất đắc dĩ cười cười: “Nhị hoàng thúc đã lớn tuổi như vậy rồi”
Lãnh Băng Cơ vốn cũng là đùa vui, thanh thanh cổ họng, nghiêm trang mà nói: “Dưỡng binh.”
“Đúng, ta đã hỏi qua Phó Nguyên soái về bọn cướp tham gia cướp bóc Cừu gia, cũng không phải là người của hắn. Như vậy, đó chính là binh mã của nhị hoàng thúc. Mà triều đình đối với số lượng thân binh thị vệ trong các phủ đều có hạn chế nhất định, nhất là phụ hoàng vẫn luôn theo dõi chặt chế Nhị hoàng thúc, bên cạnh ông ta chắc chắn không thể có nhiều người như vậy. Trừ phi chính ông ta tự mình bí mật nuôi một đội quân riêng, chi phí hằng ngày rất lớn. Nhị hoàng thúc cũng không có nguồn kinh tế khổng lồ nào để bù đắp vào, vậy ông †a chỉ có thể tìm kiếm ở bên ngoài mà thô.
Lãnh Băng Cơ giật mình: “Nếu lần này lại để cho Nhị Hoàng thúc chạy toát ra khỏi Tấn Châu, hội họp cùng người của ông ta, chẳng phải hậu quả sẽ vô cùng lớn à?”
Mộ Dung Phong mày kiếm cau chặt lại: “Hà Tây đích thật là chỗ thích hợp để nuôi quân, nhưng Nhị hoàng thúc mới bị giáng chức đến Hà Tây chưa được mấy tháng, mặc dù nuôi quân cũng không được bao nhiêu binh mã, không đáng lo ngại nhiều, ta đã điều tra qua, có thể khẳng định Nhị hoàng thúc vãn chưa tìm được cơ hội đem số bạc này chuyển đi ra ngoài.
Chẳng qua Tấn Châu lớn như vậy muốn tìm được chỗ dấu bạc đúng là không dễ dàng gì”
Vô luận là có hay không, Nhị hoàng thúc rõ ràng đều đang rắp tâm hại người.
Mộ Dung Phong viết kết quả mình điều tra được vào tấu chương, sai người hoả tốc ngày đêm không nghỉ đưa đến tận tay phụ hoàng xin chỉ thị bước tiếp theo nên làm.
Lãnh Băng Cơ ở đây tăng cường thẩm vấn đối với Phó nguyên soái nhằm tìm ra tung tích số bạc.
Tuy Phó nguyên soái đều thành thật khai báo tất cả những nơi mà Nhị hoàng thúc có khả năng ẩn nấp, không giấu diếm điều gì. Nhưng khi Mộ Dung Phong dẫn người đến điều tra, tất cả đều không thu hoạch được gì.
Đối với thân phận gã mang mặt sẹo kia, Phó nguyên soái khẳng định đó chính là thủ hạ của Nhị hoàng thúc.
Hai ngày sau, Địa Lợi dẫn đầu năm nghìn ky binh đã tới Tấn Châu, như hổ thêm cánh. Vu phó tương cũng dẫn binh đang trên đường chạy tới.
Thương thế của cừu thiếu chủ cũng dần dần được chuyển biến tốt đẹp.
Chính là nhị hoàng thúc cùng số bạc lại giống như bị bốc hơi không có bất kỳ một tin tức gì, Mộ Dung Phong dẫn binh lục soát khắp các thành trấn phụ cận cùng thôn trang, tất cả đều vô tung vô tích không thu hoạch được gì.
Bạc được vận chuyển vào ban đêm, trên đường không có người qua lại, manh mối cuối cùng chính là có người nhìn thấy đoàn xe suốt đêm rẽ vào đường núi, sau đó liền không còn bóng dáng.
Ngay sau đó, đợt tuyết rơi dày lần thứ hai trong mùa đông này bắt đầu rơi, khí trời trở nên cực kỳ lạnh. Chân chính ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết phiêu phiêu bay, đem Tấn Châu bao phủ dưới một mảnh tuyết trắng xoá mênh mông.
Dưới thời tiết thế này không thể tiếp tục tìm người được.
Nhưng nếu, vẫn không tìm được nơi ở của bọn họ, Mộ Dung Phong cùng Lãnh Băng Cơ cũng chỉ có thể trở về thượng kinh trước.
Đúng lúc tình hình đang tiến thoái lưỡng nan, binh lính ra khỏi thành lục soát tìm kiếm tin tức đã hướng Mộ Dung Phong bẩm báo một manh mối mới.
Một thợ săn lên núi săn bắn đã vô tình nhìn thấy thi thể của một năm nhân tại phụ cận núi Vân Linh.