"Chính là nó... bắt lấy nó cho tao... con mẹ nó chứ giám đánh tao sao..."
Trên con đường vắng một bóng dáng mảnh mai đang cắm đầu chạy, đằng sau cô là một toán người nhìn qua cũng dễ dàng nhận ra đó là một toán côn đồ. Trong đó có một tên đang la hét những tên còn lại đuổi bắt cô gái nhỏ kia, trên đầu hắn hình như là bị thương rồi.
Lê Bảo Ngọc vừa chạy, trong lòng vừa thầm rủa một tiếng.
"Mẹ nó chứ, sao số mình nó lại đen đủi vậy chứ, muốn có một bữa sinh nhật nhỏ để trôi qua mà cũng khó vậy."
Hôm nay là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của cô, vốn là đi làm về muốn mua một chiếc bánh kem nhỏ để nhớ tới sinh nhật của chính mình. Vậy mà về ngang qua đây gặp ngay mấy tên côn đồ, chúng giở thói chòng ghẹo con gái nhà lành. Nếu là vài ba tên thì đối với cô không thành vấn đề, nhưng khi gần giải quyết xong chúng thì không biết ở đâu mò tới thêm một toán mấy chục thằng đàn em, đồng bọn của bọn hắn kéo tới. Cô chỉ đành "ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách" mà đem ra áp dụng, co giò bỏ chạy.
Két... một tiếng vọng ma sát dưới lòng đường, một chiếc xe màu đen đang lao nhanh dừng lại đó. Người ta thấy giưới gầm xe một bóng dáng mảnh mai kia nằm bất động ở đó, máu trên người cô chảy ra lênh láng khắp một vùng.
~~~~~~~~
Phủ Tướng Quốc Công, Đại Nam Quốc. Hôm nay là ngày rằm, trăng tròn vành vạnh. Trong phòng sinh phu nhân Tướng Quốc công phủ tiếng la hét đau đớn của phụ nữ vang vọng. Bên ngoài phòng sinh một người đàn ông đang đi đi lại trước cửa phòng, bên cạnh là một đứa bé trai nhỏ tầm bảy tám tuổi đang nhăn nhó đứng đó.
A... ùm ùm...oe...oe... sau một tiếng thét vang vọng của Tướng Quốc Công phu nhân là một tràng sấm vang dội, sau đó người ta nhìn thấy trên trời một quầng sáng, sáng chói vụt xuống phòng sinh, vầng sáng kia như xếp thành hình một đóa hoa mai tỏa xuống bao chùm phòng sinh. Thì trong phòng vang vọng khắp phòng sinh.
Từ trong phòng một cô hầu gái chạy ra.
"Là một tiểu thư... chúc mừng Tướng Quốc Công đại nhân ạ..."
"Là nữ nhi... ta có nữ nhi rồi... ha...ha... ta có nữ nhi rồi..."
Lê Trọng Nghĩa vui mừng, cười không ngừng. Lê Trọng Nam nhìn phụ thân, mắt chớp chớp.
"Phụ thân... "
Lê Trọng Nghĩa ngồi xuống, ôm nhi tử vào lòng, vuốt tóc con giọng nói trầm ấm vang lên.
"Trọng Nam ngoan... con có muội muội rồi... từ nay con làm ca ca phải biết bảo vệ và yêu thương muội muội nghe không?..."
Lê Trọng Nam nghe phụ thân nói, trịnh trọng gật đầu.