Bước vào bên trong cái không khí náo nhiệt của cái gọi là cung yến Lê Bảo Ngọc không khỏi chắc lưỡi mà hít vào một hơi. Thật là quá xa hoa rồi. Đời trước nàng cũng là có chút yêu thích phim truyền hình, đã xem không biết bao nhiêu là phim cổ trang rồi, cung yến trong phim cũng là xem không ít, nhưng trong phim cái sự xa hoa của cái cung yến kia thật sự là không bằng một phần ba ở nơi đây đi.
Nghĩ đến đâu nàng không khỏi cảm khái một tiếng. Xuyên không tới đây đã một khoảng thời gian khá dài rồi, nhưng nàng cũng không khỏi luôn hoài niệm tới thế giới hiện đại kia. Cái nhịp sống Xô bồ, náo nhiệt kia, nhưng chính cái nhịp sống ấy nàng đã quen rồi. Ở cái thế giới này mười tám năm nàng đôi lúc cảm thấy có chút nhàm chán. Vẫn là không mấy thích ứng đi. Con người mà khi bạn ở một nơi quá hiện đại, mọi thứ quá mức khiến bạn hưởng thụ, lại tự do phóng khoáng. Tự nhiên bắt bạn phải sống một cuộc sống mà mọi thứ đều là cơ bản nhất. Lại có quá nhiều quy tắc, quy củ thì thích ứng với nó không phải là không được, nhưng hoài niệm lại cuộc sống kia là không thể tránh khỏi.
Từ trong một nhóm phụ nhân với những bộ xiêm y thướt tha, các nàng đang tán gẫu khá là vui vẻ, tiếng nói cười rộn rã, nhưng ai biết những tiếng cười kia được mấy phần là thật.
Từ trong nhóm đó đi ra, một phụ nhân với bộ y phục màu xanh ngọc đi tới, dáng đi thướt tha nhẹ nhàng mà bước tới chỗ nàng.
"Đệ phụ (em dâu)."
Lê Bảo Ngọc nhìn người đến chính là Hiền Vương phi, vợ của Long Hiền Sơn, Hà Minh Tú thì tâm trạng cũng vui vẻ đôi chút.
Hà Minh Tú là Hiền vương phi, được gả cho Long Hiền Sơn khi mười sáu tuổi, nàng là con gái của Hà Thượng Thư, tính tình ôn nhu, hiền lương thục đức. Long Hiền Sơn cũng rất sủng nàng. Nàng gả cho Long Hiền Sơn cũng đã năm năm, sinh được một tiểu hài tử vô cùng đáng yêu.
Lê Bảo Ngọc cũng rất có cảm tình với vị tẩu tẩu này.
"Tẩu tẩu (chị dâu)"
Hà Minh Tú:"Đệ phụ hôm nay thật xinh đẹp nha..."
Lê Bảo Ngọc:"tẩu tẩu cũng vậy, tẩu càng ngày càng thêm đẹp đó."
Hà Minh Tú:" Muội đó đừng có chêu tẩu... tẩu đây cũng đã lớn tuổi rồi, đâu còn trẻ như muội chứ..."
Lê Bảo Ngọc:"không đâu nha, tẩu đích thực là càng ngày càng đẹp hơn, muội không biết nói dối đâu..."
Hà Minh Tú:"muội đó... cái miệng sao lại ngọt vậy... mà Lương Vương đâu rồi?"
Lê Bảo Ngọc:"Chàng ấy đi vào trong rồi. Muội cũng đang chán ngấy đây, may mà gặp được tẩu, muội mới có người nói chuyện a..."
Hà Minh Tú đối với người đệ phụ này cũng là thập phần yêu thích nên hai người nói chuyện rất là vui vẻ.
Khi hai người đang tán gẫu vui vẻ thì có vài người từ đằng xa đi đến, một trong số đó chính là Lê Hàm Oanh.
Lê Hàm Oanh chính là sau khi nàng được gả đến phủ Lương Vương, trở thành Lương vương phi không lâu thì nàng ta cũng được gả đến phủ Định vương trở thành Định vương phi. Nhưng nàng ta vừa vào phủ không được bao lâu thì Định Vương đã nạp thêm hai trắc phi nữa vào phủ. Cuộc sống của nàng ta cũng không có suôn sẻ trôi qua cho lắm.
Lê Hàm Oanh đi đến gần, cất giọng nói.
"Hiền vương phi và Lương vương phi quả là thân thiết như trong lời đồn nha..."
Lê Bảo Ngọc nhíu mày nhìn Lê Hàm Oanh. Cái ả Lê Hàm Oanh này, ngay từ nhỏ đã luôn cùng nàng đối đầu rồi. Gặp mặt nàng ta là nàng đã cảm thấy không mấy thoải mái rồi. Nhưng ở nơi đây nàng cũng không có thể nào chán ghét nàng ta ra mặt được, vẫn là cùng chào hỏi vài câu cho qua.
"Định vương phi đúng là có mắt nhìn thật đó. Ta cùng Hiền Vương phi đây đúng là tình cảm thân thiết nha..."
Lê Hàm Oanh:"ồ! Vậy sao? Vậy ta mong rằng tình cảm của hai người thật sự bền chặt, không thể chia xa nha."
Hà Minh Tú:"vậy thì phải cảm ơn lời chúc của Định Vương phi đây rồi..."
Lê Hàm Oanh:"vậy sao?..."
Lê Bảo Ngọc:"không biết Định Vương phi đây là có ý gì đây?"
Lê Hàm Oanh:"ta cũng không có ý gì. Chỉ là ta đây có chút ngưỡng mộ tình cảm của hai vị mà thôi..."
Đúng lúc này thì có thái giám tới thông báo rằng cung yến sắp bắt đầu, mọi người cũng bắt đầu di chuyển vào trong.
Lê Hàm Oanh với tay nói nhỏ với nha hoàn bên cạnh vài câu rồi đi vào. Lê Bảo Ngọc cùng Hà Minh Tú vừa đi vừa trò chuyện cùng nhau đi vào.
Lê Bảo Ngọc ngồi xuống bên cạnh Long Hiền Lương. Từ khi nàng bước vào biết bao ánh mắt nhìn nàng dò xét. Nàng là Lương vương phi, mà Lương vương là một người thập phần lạnh lùng, cao ngạo, tính tình có chút cổ quái, chán ghét nữ nhân, nhưng trong thành bây giờ lại đồn đi rằng, Lương Vương đối với vị Lương Vương phi này là cưng chiều, sủng ái hết mực, nên đối với nàng là vô cùng tò mò, hiếu kỳ.
Cung yến chính thức được bắt đầu, nhạc khúc, vũ khúc được trình diễn. Tiếng nói cười bàn luận được xen lẫn cùng tiếng nhạc, không khí náo nhiệt vô cùng.
Bên này Lê Bảo Ngọc nhìn những món ăn trước mặt mà buồn phiền không thôi. Nàng thật muốn ăn nhưng mà những món ăn này tuy được ngự thiện phòng chế biến cầu kì nhưng mà trong những món ăn này đều có một ít thành phần nàng chán ghét, không muốn đụng đũa. Long Hiền Lương thấy vậy, nhẹ nhàng gắp vào trong bát của mình từng món từng món một, lựa đi những cái thành phần kia ra, tự mình ăn. Còn lại là đặt sang bát của nàng, mỉm cười ôn nhu.
"Nàng ăn đi... ta lựa hết những thứ nàng không thích ra rồi..."
Khoảng thời gian sống chung với nàng hắn đã biết được vị thê tử này của hắn cực kỳ kén ăn luôn. Những món mà nàng không thích thực sự hơi nhiều một chút. Mà đã không thích thì một chút cũng không động đũa.
Lê Bảo Ngọc nhìn Long Hiền Lương có chút ngạc nhiên về sự ân cần này, nhưng vẫn là mỉm cười mà vui vẻ ăn.
Một màn này bị mọi người có mặt tại đây đều nhìn thấy, trong lòng họ đều khẳng định tin đồn bên ngoài kia, Lương Vương vô cùng cưng chiều, sủng ái Lương vương phi hoàn toàn là sự thật đi.
Nhưng trong mắt một số người môt màn này lại làm cho họ gia tăng thêm thù hận cùng đố kị.