Vương Phi Ngỗ Nghịch

Chương 103: Giường của ta chỉ có một người có thể lên



Vì thế, toàn bộ gia đinh Dung phủ đều bị phái ra ngoài, bọn họ tìm toàn bộ khách điếm tửu lâu khắp kinh thành một lần, vẫn không có nửa điểm manh mối của cô. Mắt thấy thời tiết càng ngày càng xấu, trong lòng bọn họ vừa vội vừa lo, thế nhưng không có cách nào.

Mà trong Lục vương phủ, Tô Tích Lạc cũng đang phải đối mặt với một thử thách!

Hôm nay vốn Tô Tích Lạc phải chủ trì khoa thi năm nay, hơn nữa đêm qua ở góc đường nhìn thấy một màn kia. Hắn bụng đầy tâm sự, nhưng lại không thể thổ lộ với người khác. Từ sáng sớm tinh mơ hắn đã đến trường thi, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm chuyện Dung Tú.

Vốn loại khoa thi này phải ba ngày ba đêm mới có thể trở về, mà hắn làm làm giám khảo, càng phải có mặt ở đó, không thể trở về. Nhưng trong lòng hắn thực sự lo lắng, vì thế buổi tối tùy tiện tìm một cái cớ trở lại Vương Phủ, vừa định hỏi quản gia hôm nay Dung phủ có xảy ra chuyện gì hay không, không ngờ quản gia liền khó xử thì thầm bên tai hắn mấy câu.

Sắc mặt hắn trắng nhợt, bước nhanh về hướng tẩm viện của mình. Mới vừa đẩy cửa ra, đã thấy một nữ tử mặt mày cực kỳ xinh đẹp, dáng dấp có lồi có lõm đang quỳ đợi trên điện.

Hắn nheo mắt lại, liếc mắt một cái đánh giá nàng kia. Nàng kia dường như cảm giác được ánh mắt của hắn, trực tiếp ngẩng đầu, mắt mày lộ ra một phen phong tình tao nhã.

“Ngươi tên gì?” Tô Tích Lạc vén áo bào ngồi xuống, thản nhiên hỏi.

“Nô tỳ Thược Dược, theo lệnh của Tam vương gia đem hoa tới tặng Lục vương gia.” Thược Dược sóng mắt hồ thu nhìn thẳng Tô Tích Lạc, ánh mắt kia mang theo vài phần ý tứ quyến rũ lộ liễu.

“Ừ.” Tô Tích Tạc nhàn nhạt trả lời một câu, nâng ly trà bên cạnh bàn, nhẹ nhàng thổi một hơi, trong hơi khói lượn lờ, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn không có chút biểu cảm nào.

“Tam vương gia còn dặn nô tỳ phải ở trong Lục Vương Phủ chăm sóc hoa thật tốt.” Thược Dược thấy hắn phản ứng bình thản, nàng tiến lên một bước, thân mình mềm mại trơn bóng nhẹ nhàng muốn dựa vào cơ thể Tô Tích Tạc. Tô Tích Lạc thờ ơ mím môi, thân mình khẽ tránh, trực tiếp đứng lên.

Thược Dược kia cứng người một chốc, rồi lại quấn lấy hắn như con rắn nước. Kể từ lúc Tô Cẩn Hạo sai nàng đến Lục Vương Phủ này, nàng chỉ biết đây là một cơ hội bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng. Cho dù chỉ là một thị thiếp nho nhỏ của Lục vương gia, đều cao quý hơn so với việc làm nha hoàn.

Cho nên sau khi trang điểm kỹ lưỡng, nàng tràn đầy tự tin hướng tới Lục Vương Phủ. Dù sao dung mạo, vóc dáng của nàng cũng nổi bật nhất trong toàn bộ đám nha hoàn ở Tam Vương Phủ.

Có điều nàng lại nghĩ tới lúc Tô Cẩn Hạo lặng lẽ nói cho nàng biết, “Lục đệ của Bổn vương tính tình chất phác, chủ yếu nhất là có lẽ hiện tại hắn vẫn còn là một người chưa có kinh nghiệm. Cho nên ngươi phải cố gắng thêm một chút!”

“Hừ!” Tô Tích Lạc tránh né nàng, lập tức đi tới bên bàn của mình, ngồi xuống. Thược Dược kia nhất thời cảm thấy có chút không thú vị, nhưng là vì mình, không thể không tiếp tục giữ vững tinh thần tiếp tục đối phó với Tô Tích Lạc.

Nàng đi đến thư án, rất trực tiếp cởi khuy áo, trút bỏ áo bào, cho đến khi nửa người trên của nàng không còn mảnh vải, một khung cảnh xuân hiện ra. Nam nhân đều sẽ bị hấp dẫn, nàng cũng không tin mình đã thế này, vị Lục vương gia này còn có thể trấn tĩnh như vậy.

Thế nhưng trong quá trình nàng cởi đồ, Tô Tích Lạc cầm bút, ánh mắt di chuyển theo chiếc bút trên tay mình. Chân mày kiếm màu đen của hắn nhíu lại, căn bản không hề nhìn nàng Thược Dược kia.

Thược Dược cắn răng, cả người lại dựa sát vào Tô Tích Lạc. “Vương gia, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, không bằng chúng ta nhanh lên một chút. . . . . .” Giọng nói mang theo mị hoặc, lại thêm thân thể yêu kiều mềm mại, đây là cảnh đẹp mà rất nhiều nam nhân tha thiết ước mơ.

Ánh mắt Tô Tích Lạc lay động, hắn liếc nhìn người trong ngực, cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Nữ nhân đều chủ động giống như ngươi ư?”

Thược Dược hơi sững người, không biết lời này của hắn là ý gì. Nhưng tối thiểu hắn đã chịu nhìn nàng. Vì thế nàng vươn bàn tay mềm của mình, muốn nắm lấy tay hắn, đặt lên ngực mình.

Tô Tích Lạc nhíu mày, hất mạnh tay nàng ra.

“Được rồi, cám ơn ngươi đã đưa hoa đến, trở về nói cho Vương gia các ngươi biết, nếu hắn muốn ra tay với bổn vương, vậy thì hi vọng hắn không nên lãng phí tinh lực không cần thiết nữa.” Hắn ném bút lông trong tay, đẩy người trong ngực ra, đứng dậy, đi thẳng tới giường mình nằm xuống.

Thược Dược xấu hổ ngẩn người tại đó, thế nhưng nghĩ đến nhiệm vụ Tô Cẩn Hạo giao phó, nàng chỉ có thể phấn đấu một lần cuối cùng. Vì thế nàng thướt tha đi đến bên giường Tô Tích Lạc. Cởi bỏ vật che giấu nửa người dưới của mình, lại leo lên giường hắn. Muốn dựa vào sắc đẹp của bản thân hạ gục hắn.

Dù nàng đã chủ động như vậy, nam nhân kia vẫn có thể cự tuyệt cảnh xuân đưa tới tận cửa. Tô Tích Lạc chán ghét nhíu mày, trực tiếp đá nàng xuống giường. Trầm giọng nói, “Kiếp này giường của Bổn vương chỉ có một người có thể lên, trở về nói cho chủ tử các ngươi biết. Phiền hắn đừng làm những việc vô dụng thế này nữa.”

Thược Dược bị hắn đá xuống giường, thân thể loã lồ phát run. Nàng biết mình đêm nay nhất định là phải về tay không. Vốn cho rằng mình có một cơ hội, không ngờ lại thành nhục nhã. Nàng khẽ cắn môi, ánh mắt hồ thu lại nhìn về phía nam tử như bạch ngọc trên giường kia.

Nam tử kia, e là nàng kiếp này cũng không thể nhúng chàm rồi.

Đôi mắt đen của Tô Tích Lạc thẫm lại, cầm một cái chăn trên giường đưa cho nàng. Sau đó hắn liền trực tiếp để nàng lại, bỏ đi.

Tổng quản đứng ở ngoài cửa, chần chừ hỏi, “Vương gia, nên xử lý nàng ta thế nào?”

“Đưa về đi.” Đôi mắt đen của Tô Tích Lạc hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Giờ hắn lại hồ đồ, không biết Tam ca mình muốn làm cái gì, lại dùng phương pháp quá quắt như vậy.

Có điều Tam ca hắn sai rồi.

Nàng đã từng nói, ngoại trừ đồ cổ và bạc, nàng không thích đồ vật người khác đã dùng qua.

Như vậy hiện tại coi như là vì nàng, hắn cũng phải bảo vệ thân thể của chính mình.

“Vương gia. . . . . .” Quản gia lại là vẻ mặt chần chờ nói. “Dung phủ hình như xảy ra chuyện rồi, vừa rồi Dung phủ phái người tới đây hỏi ngài, hình như Dung tiểu thư đi lạc rồi!” Quản gia ban nãy đã định nói, nhưng cái cô Thược Dược kia là người Tam vương gia phái tới, cho nên hắn đắn đo nhiều lần, vẫn là nói chuyện Thược Dược với Tô Tích Lạc trước.

“Cái gì? Sao ngươi không nói sớm?” Tô Tích Lạc tái mặt, vội lao tới chuồng ngựa dắt một con ngựa ra, cưỡi lên, trong bóng đêm phóng về hướng Dung phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.