Tiểu Thúy đang quỳ trên mặt đất nhìn thấy Tô Cẩn Hạo, trong mắt loé lên nỗi oán hận sâu sắc, nàng ta đứng bật dậy, lao tới chỗ Tô Cẩn Hạo, sau đó nắm đấm rơi xuống như mưa. “Đều do ngươi hại tiểu thư thành như vậy. . . . . . Đều do ngươi làm hại. . . . . . Bây giờ ngươi còn tới làm gì. . . . . . Thấy tiểu thư như vậy ngươi vui rồi chứ. . . . . .” Bao nhiêu uất ức cùng khó chịu trong lòng nàng đều trút ra hết. Nước trong hốc mắt lại chảy ra không ngừng.
Tuy rằng tiểu thư nhà bọn họ thường xuyên gây họa cho nàng, nhưng có thể tìm đâu được một tiểu thư đối tốt với nàng như vậy.
Tô Cẩn Hạo ngơ ngẩn đứng đó, mặc cho nắm tay của Tiểu Thuý rơi như mưa lên người mình. Khuôn mặt hắn không hề có cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng. Tô Tích Lạc đứng bên cạnh, nhìn thấy hắn như vậy, cũng biết lúc này tâm trạng của hắn không tốt lắm. Cho nên tiến lên một bước nhẹ nhàng kéo Tiểu Thúy ra.
Tiểu Thúy làm sao cam lòng buông tay, nàng ta vừa bị Tô Tích Lạc kéo ra, liền lại giãy dụa, chạy tới, tiếp tục đánh lên người Tô Cẩn Hạo. “Ngươi trả tiểu thư nhà chúng ta đây. . . . . . Tiểu thư. . . . . .”
Tiếng khóc lóc bi thương của nàng ta cũng kéo thần thức Dung Dịch đang ngồi xổm bên quan tài trở về. Ông ta quay người lại, phẫn nộ nhìn Tô Cẩn Hạo, rồi cũng lao về phía hắn, túm lấy cổ áo hắn. Cặp mắt sưng đỏ vì khóc giờ phút này đều là lửa giận ngập trời, ông ta lớn tiếng quát, “Ngươi tới làm gì? Bây giờ ngươi vừa lòng rồi chứ? Về sau sẽ. . . . . . Không còn ai đến quấy rầy ngươi nữa . . . . . .” Nói đến khúc sau, nước mắt lại trào ra như đê vỡ.
Ông ta thập phần phẫn nộ, hai mắt đỏ bừng, vung tay mình lên, liền hung hăng giáng cho Tô Cẩn Hạo một cái tát. Chỉ nghe tiếng bạt tai “bốp” một cái, toàn bộ người trong linh đường lúc này đều giật nảy mình.
Tô Cẩn Hạo đờ đẫn đứng yên đó, mặc cho ông già này túm cổ áo mình và tát mình như vậy.
Tô Tích Lạc nghe Dung Dịch nói như vậy, hắn quay mặt qua chỗ khác, con ngươi trong suốt sớm đã đẫm lệ mông lung.
Giờ này cảnh này, hắn làm sao không bi thương, làm sao không đau xót cho được. Nhưng trước mặt lão nhân gia mất đi con gái, nỗi bi thương của hắn chỉ có thể làm tăng thêm đau thương trong lòng lão nhân gia kia.
Dung Dịch nói đến chỗ thương tâm, tim của ông ta đau thắt một trận, trong cổ họng nhất thời tràn ngập vị sắt rỉ, chỉ cảm thấy một cơn choáng váng, một dòng máu tươi tắc trong cổ họng phun ra ngoài. Bàn tay đang túm Tô Cẩn Hạo cũng chầm chậm buông lỏng.
“Lão gia. . . . . .” Tiểu Thúy đứng ở một bên hoảng sợ vội chạy tới đỡ ông ta. Sắc mặt Tô Tích Lạc càng tái nhợt đi, hắn nhanh chóng đưa Dung Dịch vào trong phòng. Tiểu Thúy đi theo phía sau bọn họ.
Lúc này trên linh đường, chỉ còn lại Tô Cẩn Hạo cùng vài gia đinh.
Tô Cẩn Hạo chầm chậm đi đến giữa linh đường, người trong phòng tự động lui ra nhường đường cho hắn.
Trong quan tài, thi thể “Dung Tú” kia sớm đã vô cùng thê thảm. Tô Cẩn Hạo nghẹn ngào một tiếng, bàn tay to gắt gao nắm chặt tấm ván gỗ, móng tay gần như đâm xuyên qua lớp gỗ quan tài kiên cố.
Trên linh đường âm u lạnh lẽo, thân thể hắn đang không ngừng run rẩy, nước mắt không khống chế được, rơi xuống lã chã.
Sai sai sai, hết thảy đều sai rồi.
Hắn không nên xem chân tình nàng dành cho mình như một trò đùa vô vị.
Hắn không nên sau khi cưới nàng còn đón Quán Linh vào phủ.
Hắn không nên đánh nàng.
Hắn không nên. . . . . .
Ai nói nam nhi không rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc thật sự thương tâm mà thôi. Tô Cẩn Hạo ngã ngồi bên quan tài, hai mắt đẫm lệ mông lung, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào gương mặt “Dung Tú” trong quan tài.
Lại nói về phía Dung Tú, đi được một lúc, bụng cô đã sớm đói chịu không được. Đúng lúc đi ngang qua một tửu lâu trong kinh thành bình thường Dung Dịch có đề cập qua với cô. Mùi thức ăn từ bên trong bay ra thơm phức. Nghĩ dù sao cô cũng là “Quan nhị đại”*, cứ vào ghi sổ ăn chịu chút cơm nước cái đã, đến lúc đó sẽ lấy danh nghĩa Dung Dịch mà ghi nợ.
(Sand Võ: “quan nhị đại” là thuật ngữ chỉ là con cái (thế hệ thứ 2) trong các gia đình quan chức cao cấp nhà giàu của Trung Quốc chỉ biết ăn chơi, phá phách bằng tài sản, thế lực của gia đình)
Vì thế sau khi hạ quyết tâm, cô liền đi vào trong tửu lâu. Vừa vào bên trong, liền nghe được một đám người đang túm tụm bàn luận sôi nổi chuyện gì đó.
“Ai, nghe nói chưa. . . . . . Dung đại nhân bây giờ cũng thật thảm. . . . . .”
“Đúng vậy, ngươi nói cứ như vậy mà mất đi, còn không phải là thực thảm hay sao. . . . . .”
“. . . . . . Hầy, Nhà ai cũng đều có cuốn kinh khó niệm ( 1 câu tục ngữ. Nghĩa là: nhà ai cũng đều có rắc rối riêng ). Dung phủ bây giờ phỏng chừng là sắp sụp đổ đến nơi rồi. . . . . .”
Vài người líu ríu nói cái gì đó, Dung Tú vốn không có tâm tư nghe. Thế nhưng đột nhiên bên tai truyền đến cái tên quen thuộc. Bước chân về phía quầy hàng của cô ngừng lại. Sau khi nghe một chút, sắc mặt liền trắng bệch.
Lập tức túm lấy một người bên cạnh, lớn tiếng hỏi: “Dung phủ bị làm sao?”
“. . . . . . Chết. . . . . . Chết người. . . . . .” Người bị túm lại bất thình lình bị ăn một trảo như vậy, liền liếc cô vài lần, bấy giờ mới ấp a ấp úng nói.
Dung Tú nghe thế, sắc mặt lập tức trắng bệch. Cô thầm nghĩ, liệu có phải vì cô đi một ngày không về, cho nên ông bố hờ kia quýnh lên, rồi xảy ra chuyện hay không. Nghĩ như vậy, trong lòng cô không nghĩ được chuyện gì nữa, chỉ có thể vội vã chạy về hướng nhà mình.
Nghẹn một hơi, rốt cục chạy đến trước cổng Dung phủ. Thấy trước cổng lớn treo đầy lụa trắng, tâm trạng cô lập tức loạn cả lên. “Cha. . . . . .” Mắt ầng ậc nước, cô cuống quít chạy vội vào.
Lúc ấy bởi vì lo liệu tang sự, có rất nhiều người đến viếng, cho nên trước cổng lớn Dung phủ căn bản không có gia đinh canh gác. Lúc cô chạy ào vào Dung phủ như cơn gió, cũng không có ai chú ý tới mặt mũi cô. Cho đến khi cô lại chạy ùa vào linh đường như cơn gió, không để ý tới phản ứng mọi người, quỳ xuống bên cạnh quan tài, gương mặt đau khổ, nước mắt tràn mi, òa một tiếng khóc lên, “Cha. . . . . . Con đến muộn rồi. . . . . .”
Tiếng khóc thê lương của cô nhanh chóng thu hút ánh mắt mọi người, bọn họ ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bên cạnh quan tài, có một nữ tử có dáng dấp rất giống tiểu thư nhà bọn họ đang khóc.
Đương nhiên giờ phút này Dung Tú tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch. Vì thế khi bọn họ thấy rõ ràng tướng mạo người tới, con ngươi của bọn họ trong nháy mắt co rút lại. Ánh mắt liền thay đổi.
“Mẹ ơi. . . . . . Xác chết vùng dậy!” Không biết người nào la lên như vậy, mọi người vội vàng làm chim sẻ bay bốn phương tám hướng, lập tức nhấc chân chạy tứ tán ra khỏi linh đường.
Mà Tô Cẩn Hạo vẫn ngồi ở bên cạnh quan tài lúc ban nãy thấy nàng khóc, liền lấy lại tinh thần. Hắn kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, nữ tử này tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch, trên mặt còn dính vết bẩn. . . . . . Nhưng đúng là. . . . . . Đúng là Dung Tú rồi!
Vừa nghĩ như thế, trong lòng hắn lập tức xuất hiện một cảm giác vui sướng khó hiểu. Không ngờ nàng lại về thăm hắn. Phải chăng là nàng đã tha thứ cho mình . . . . . . Trong lòng trăm ngàn suy nghĩ, hắn run rẩy vươn tay ra, muốn chạm vào mặt nàng.
“Cha. . . . . . Cha ơi. . . . . .” Dung Tú lau nước mắt, vừa muốn đứng dậy nhìn “Dung Dịch” đang nằm trong quan tài kia, chẳng ngờ một cái “tay heo”* từ đâu vươn ra nhắm thẳng về phía mặt cô. Mắt cô loáng thoáng trông thấy cái “tay heo” kia, đang muốn nhìn xem chủ nhân cái tay này là ai.
*tiếng lóng chỉ những kẻ biến thái sàm sỡ hành khách nữ ở chỗ đông người như trên xe buýt, tàu điện ngầm,…
Đột nhiên một giọng nói vừa vui sướng vừa khổ sở, đan xen nhiều loại cảm xúc vang lên, “Tú Tú. . . . . . Nàng chịu trở về thăm ta rồi ư?”
o(╯□╰)o.
Dung Tú vừa nghe giọng nói trầm thấp khàn khàn này, liền biết đích thị là phát ra từ miệng Tô Cẩn Hạo. Đôi mắt đầm đìa nước của cô nhìn qua, không muốn lại nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo thống khổ kia của Tô Cẩn Hạo. Nghĩ đến ngày hoà ly với hắn, tên này còn tát cô một cái, Dung Tú đương nhiên sẽ không lộ ra sắc mặt hoà nhã với hắn.
“Tú Tú. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .” Tô Cẩn Hạo si ngốc nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy được đây có lẽ là cơ hội duy nhất để nói lời xin lỗi nàng. Nếu hôm nay không nói ra những lời trong lòng mình, sau này nói không chừng nàng cũng không trở về thăm mình nữa.
Dung Tú nghe hắn nói như vậy, trong lòng liền nổi cáu, lúc này lão cha hờ của cô đã “không” còn trên đời. Mà những chuyện phát sinh này, đều có liên quan tới tên đàn ông ghê tởm này.
Cô quay sang Tô Cẩn Hạo lớn tiếng nói, “Ngươi cho rằng bây giờ ngươi xin lỗi ta, là ngươi có thể đánh ta sao? Ta nói cho ngươi biết, tuy rằng ngươi lấy ta, nhưng ngươi chỉ lấy được thân thể của ta, không có nghĩa là lấy được trái tim ta, mọi người đều có cha có mẹ, ngươi đánh ta mẹ của ta sẽ buồn, ta đánh ngươi mẹ ngươi lại buồn, mọi người chủ trương xã hội hài hòa, bình đẳng giúp đỡ lẫn nhau, yêu thương đoàn kết không phải tốt lắm sao? Vì cớ gì cứ phải ngươi đánh ta ta đánh ngươi? Ngươi đánh ta ta đánh ngươi có ích lợi gì chứ? Vì sao ngươi không nói gì? Ngươi không nói gì bởi vì ngươi chột dạ, ngươi chột dạ bởi vì ngươi đánh ta, ngươi dùng cái tay nào đánh ta? Đó là bàn tay tội lỗi, Thượng Đế Chúa Jesus Thánh A La Quan Thế Âm Bồ Tát, hết thảy sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi nhanh đi kiếm cái miếu lớn mà thắp hương, cái nhà thờ to mà sám hối. . . . . . Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, hơn nữa ta còn hận ngươi, ta sẽ khiến cho nửa đời sau của ngươi thật khó chịu!”
Dung Tú một hơi nói nhiều lời như thế, liền trực tiếp đứng dậy muốn đi nhìn mặt Dung Dịch “lần cuối cùng “.
“Tú Tú. . . . . .” Tô Cẩn Hạo thấy nàng muốn đi, nghĩ rằng sau này sẽ không thể gặp nàng. Vì thế đứng dậy, liền bổ nhào về phía “hồn phách” kia, nhưng làm hắn kinh ngạc chính là, hắn thật sự ôm được “hồn phách” của nàng.
“Tú Tú. . . . . .” Tô Cẩn Hạo giật mình ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trong mắt cháy lên vui sướng lẫn lộn, khó có thể tin, hoài nghi. . . . . . Đủ loại cảm xúc.
“Cút!” Tâm trạng Dung Tú vốn đang không tốt, lại thấy hắn làm phiền mình như vậy, cô liền hung hăng đạp cho hắn một cái, chính là sau cú đạp này, lại đột nhiên nghe được tiếng cười si ngốc của Tô Cẩn Hạo.
Tô Cẩn Hạo từ trong ngẩn ngơ tỉnh ngộ lại, cú đá kia mang đến cảm giác đau đớn, đem hắn trở về thực tại. Hắn ôm nàng, vừa khóc, vừa cười, trong lòng vui sướng khôn xiết!
“Tú Tú. . . . . .” Tô Cẩn Hạo ngây ngốc gọi, Dung Tú nhấc chân, trực tiếp dùng sức giẫm lên chân của hắn, không ngờ Tô Cẩn Hạo chẳng những không đau ngược lại còn vui vẻ.
“Ha ha. . . . . .” Tiếng cười vui sướng của hắn bay bổng khắp linh đường.
“Đồ điên. . . . . .” Dung Tú dùng sức đẩy hắn ra, nhấc chân đi về hướng cỗ quan tài kia. Lúc này, phía sau lại truyền đến một giọng nói tràn đầy vui sướng, “Tú Tú. . . . . .”