Vương Phi Ngỗ Nghịch

Chương 51: Đố kị điên cuồng



Lại nói Dung Tú theo Tô Tích Lạc vào phòng bếp, mấy sư phụ trong phòng bếp trông thấy Tô Tích Lạc liền chạy tới. “Vương gia, món canh cá kia, chúng tiểu nhân không dám nhúng tay vào. Xin Vương gia thứ lỗi.”

“Không sao đâu, các ngươi cứ làm việc của mình đi.” Tô Tích Lạc khẽ gật đầu, nhận lấy tạp dề thị đồng đưa tới, cẩn thận buộc trước người.

“Biểu ca, đừng có nói với muội canh cá hôm nay là huynh tự tay làm đấy nhé?” Dung Tú kinh ngạc nhìn Tô Tích Lạc. Cô biết chàng biểu ca này của cô tinh thông cầm kỳ thư họa, không ngờ chàng ta còn biết nấu ăn. Điều này quả thật nằm ngoài dự liệu của cô.

“Ừm.” Tô Tích Lạc khẽ gật đầu, có chút lo lắng hỏi, “Tú Tú, muội sẽ không khó chịu chứ.” Dù sao trong sách đã viết: Quân tử tránh xa nhà bếp.

Mà Thiên Ninh quốc lại tương đối coi trọng lễ tiết, những tiểu thư khuê các danh môn, đối với phương diện nhà bếp này tương đối khinh thường.

“Sao có thể thế được?” Dung Tú cuống quít lắc đầu. Cô là từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua mà tới, ở nơi đó những anh chàng đẹp trai biết nấu ăn chính là điểm cộng hạng nhất. Nhất là những anh chàng vừa đẹp trai vừa có tiền lại có tài, vậy thì quá xuất sắc rồi .

“Không có là tốt rồi.” Khóe miệng Tô Tích Lạc hơi nhếch lên, bóng dáng Dung Tú nhàn nhạt phản chiếu trong mắt hắn. “Không có là tốt rồi, thức ăn ở đây chuẩn bị xong rồi, chúng ta cứ quay lại trước đi. Lát nữa hạ nhân sẽ bưng tới phòng ăn .”

Trong phòng ăn, Tô Cẩn Hạo sầm mặt, lạnh lùng ngồi trên bàn ăn, đôi mắt lại không ngừng liếc ra phía ngoài. Từ rất xa đã thấy Tô Tích Lạc cùng Dung Tú cười cười nói nói cùng nhau trở lại, hắn oán hận trừng mắt nhìn cô một cái rồi đứng dậy, đổi chỗ ngồi với Hạ Quán Linh.

Quân Lăng Thiên đối diện nhìn vị Vương gia đang cực kỳ hậm hực này, đôi mắt hoa đào lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch, dáng vẻ chờ đợi xem kịch hay.

Dung Tú ngồi bên Tô Tích Lạc, khẽ liếc mắt sang vị trí bên cạnh một cái, không biết đã đổi thành Hạ Quán Linh từ bao giờ rồi. Hạ Quán Linh cong cong lông mày, vẫn ân cần gắp rất nhiều thức ăn cho Tô Cẩn Hạo. Mà bắt gặp ánh mắt của Dung Tú, nàng ta cũng chỉ cúi đầu rũ mắt, đúng vẻ tiểu thư khuê các nhu thuận.

“Tú Tú, ăn cái này đi.” Tô Tích Lạc đứng dậy, gắp một miếng cá đặt vào bát Dung Tú. Dung Tú ngọt ngào nói cảm ơn, rồi nhấc đũa bắt đầu ăn. Hai tròng mắt Tô Cẩn Hạo khóa chặt lấy cô, hắn không thể chạm tới ớt, cho nên món canh cá này hắn cũng không thể ăn. Mà vốn dĩ lần này hắn tới đây cũng không phải để ăn canh cá gì đó.

“Vương gia, Quán Linh biết Vương gia thích ăn thứ này.” Hạ Quán Linh “khéo hiểu lòng người” lại gắp một miếng sủi cảo thủy tinh cho Tô Cẩn Hạo. Nhưng hiển nhiên, Tô Cẩn Hạo căn bản đâu có đặt tâm tư vào đồ ăn trong bát.

Đôi mắt Hạ Quán Linh tràn ra vẻ ghen tỵ, nàng liếc mắt nhìn Tô Cẩn Hạo đang mất tập trung bên cạnh, lại nhìn sang Dung Tú ngồi cạnh mình đang ăn như hổ đói, sóng mắt lay chuyển, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Nàng ta lại đứng dậy, vươn bàn tay mềm mại ra, múc một chén canh nóng hổi. Sau đó chậm rãi, chậm rãi thu tay về, ngay lúc sắp thu tay về bên người, bỗng “choang” một tiếng, “sẩy tay” lật úp bát canh, nước canh nóng bỏng bắn tung tóe……

“Á……” Dung Tú bên cạnh hét toáng lên……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.