Ngày hôm sau, mặt trời mọc lên từ phương đông. Những đám mây trên trời tựa hồ cũng bị mặt trời đánh thức, từng cụm mây đen nghịt biến thành áng mây trắng tỏa ánh sáng mờ mờ, thật sự rất đẹp.
Dung Tú đặc biệt dậy sớm. Đương nhiên vì tránh cho hôm nay khỏi bị người ta nói thành người vợ bị bỏ, cô sai Tiểu Thúy đặc biệt chuẩn bị cho cô một chiếc váy màu hồng phấn, với chút hương vị kiêu kỳ. Chính ta mới là người hưu tên Vương gia kia, không ăn diện một chút thì thật có lỗi với chính mình.
Tiểu Thúy búi cho cô một kiểu tóc thiếu nữ đơn giản, dùng một cây trâm gỗ cố định nửa bộ tóc, nửa mái tóc dài mảnh đen nhánh còn lại buông lơi trên vai. Cả người thêm vài phần thiếu nữ đáng yêu.
Tiểu Thúy ghé mắt nhìn vào gương đồng, chỉ thấy tiểu thư nhà mình hôm nay mặc chiếc áo màu hoa hồng bó sát người, bên dưới phủ lớp sa thêu hoa trắng tuyền, bên hông dùng tơ vàng thắt thành một nút nơ hình bướm thật to.
Nhìn toàn diện, tiểu thư nhà nàng ta chính là loại người bình thường không trang điểm, nhưng một khi ăn diện thì không chê vào đâu được.
Cặm cụi trang điểm sửa soạn một hồi lâu, Dung Tú bấy giờ mới đến nhà ăn dùng cơm, sau khi đến đó, Dung Dịch nhìn dáng vẻ cô ngày hôm nay, cũng hơi chớp chớp mắt. Thật đúng là thiếu nữ mười tám thay đổi hẳn, dạo gần đây ông ta không chú ý tới, hôm nay chợt có cảm giác, con gái của mình thật sự là vịt con xấu xí biến thành thiên nga rồi.
“Tú Tú à, hình như hôm nay con vui lắm thì phải.” Dung Dịch vừa nói vừa gắp một ít củ cải đỏ Dung Tú cực kỳ không thích ăn khẽ bỏ vào bát cô, “Nào, ăn nhiều thứ này tốt lắm con à!”
“Ha ha, đương nhiên rồi.” Dung Tú cười cười, cũng gắp một miếng đậu hũ Dung Dịch ghét nhất thả vào bát ông ta. “Cha, cha cũng ăn nhiều vào.”
Dung Dịch từ trên ghế đứng phắt dậy, quát lên một tiếng, “Dung Tú, con đừng có khinh người quá đáng! Nơi này là Dung phủ.”
“Ông ngoại!” Dung Tú cũng khởi nghĩa vũ trang, trực tiếp gọi Dung Dịch một tiếng ông ngoại. “Ông ngoại à, nơi này là Dung phủ, con cũng họ Dung, con cũng muốn vênh váo.”
Hai cha con đều trợn mắt nhìn nhau, Dung Dịch híp mắt lại, ánh mắt hai cha con âm thầm kịch liệt giao chiến –
“Tú Tú, chia tay với Vương gia rồi, con định chừng nào thì gả đi đây?” Dung Dịch mắt không chớp vứt cho Dung Tú một nhúm rau chân vịt có lực sát thương.
“Ông ngoại, không vội không vội. Con còn muốn ở nhà tiếp tục ăn bám ông thêm vài năm nữa.” Dung Tú không chịu yếu thế, vội vàng ném hai nhúm rau chân vịt sang.
…… (Sóng ngầm va chạm kịch liệt)
Dung Tú đương nhiên biết Dung Dịch đang ám chỉ ngầm. Cô con gái là cô đây ở lại nhà làm mưa làm gió, ảnh hưởng đến ông ta làm gió làm mưa, vậy nên ông ta cho rằng nên sớm gả cô ra ngoài một chút, đi nơi khác mà tác oai tác quái.
Đương nhiên hành vi ghét bỏ ra mặt của Dung Dịch khiến Dung Tú cực kỳ mất bình tĩnh. Vì vậy, cô cho rằng Dung Dịch vẫn chưa hiểu được bản chất của cô. Kỳ thật trong sâu thẳm cô cũng là một cô con gái nết na thùy mị, chính vì thế cô nhất định phải ở lại nhà thêm mấy ngày nữa. Để ông bố từ trên trời rơi xuống này được thể nghiệm vẻ nết na thùy mị của cô.
Tiểu Thúy cùng Dung ma ma bên cạnh nhìn hai cha con này xù lông như vậy, trên mặt có thể hình dùng bằng một chữ quýnh. (囧)
Tóm lại, hai cha con bọn họ chỉ cần ở cùng một chỗ trong thời gian dài, liền lộ ra mâu thuẫn không thể hòa giải, mâu thuẫn đó chính là ai đến tột cùng mới là NO.1 ở cái nhà này, ai có thể tác oai tác quái trong cái nhà này. Mà đám tôi tớ bọn họ, mỗi ngày đều vướng trong mâu thuẫn này, buộc phải xem “biểu diễn khuynh tình” của cha con bọn họ.
Đương nhiên trong trận chiến đối đầu này, thường thường đều là Dung Dịch kết thúc trong thảm bại. Một tiếng “ông ngoại” kia của Dung Tú, gọi cho tim gan phèo phổi của ông ta run hết cả lên. Vừa ra trận đã thua về khí thế, cuộc chiến phía sau, đương nhiên là kết thúc bằng “thất bại liên tiếp” của ông ta rồi.
Chỉ có điều, cuối cùng ông ta vẫn tâm không cam tình không nguyện. Vì thế sau khi ngồi xuống, lại tức giận đổ đĩa cà rốt thái sợi vào bát Dung Tú.
Mà Dung Tú cũng là trả thù bằng cách nhồi một miếng đậu hũ vào bát ông ta.
Bữa điểm tâm này, hai cha con đều mặt nhăn mày nhó nuốt chửng những thứ trong bát. Tôi tớ bên cạnh chỉ còn biết lắc đầu nhìn vị lão gia cùng tiểu thư biến thái nhà mình, không ngờ dưới gầm trời này lại có thể tồn tại hai cha con như vậy.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Dung Tú tiện thể đi nhờ xe Dung Dịch tới cửa Lễ Bộ. Bởi vì Dung Dịch phải vào triều sớm, cho nên chỉ có thể dặn dò Tiểu Thúy chăm sóc Dung Tú cho tốt.
“Giải quyết xong mọi chuyện thì mau về nhà nhé!” Dung Dịch lo lắng dặn một câu, không biết vì sao, hôm nay mí mắt ông ta cứ giật liên hồi, giống như sắp xảy ra chuyện gì vậy.
“Con biết rồi!” Dung Tú dẩu mỏ, lơ đễnh trả lời.
Dung Dịch gật đầu, bấy giờ mới kêu phu xe chạy về hướng hoàng cung.
Chủ tớ hai người đến Lễ bộ, liền có một vị quan chuyên phụ trách việc cưới hỏi tiếp đãi bọn họ. Dung Tú tò mò nhìn ông ta một chút, phát hiện người này đã là một ông lão năm sáu chục tuổi. Trong lòng âm thầm khen ngợi ông ta, già vậy rồi mà còn công tác, giỏi ghê.
“Hạ quan họ Vương.” Vị quan kia chắp tay, vẻ mặt hiền lành.
Vương đại nhân kia mời hai người tới một gian sương phòng, sau khi sai hạ nhân dâng trà, liền cáo lui nói mình còn việc cần làm. Dung Tú ngẫm lại cũng không muốn làm khó ông ta. Vì thế chủ tớ hai người liền ngồi trong sương phòng chờ Tô Cẩn Hạo.
Chờ trái chờ phải, nước trà một ly lại một ly vào cổ họng. Nhưng Tô Cẩn Hạo vẫn chưa xuất hiện. Dung Tú sốt ruột trong lòng, nhịn không được ló đầu ra ngó nghiêng. Trong lòng cũng ân cần thăm hỏi tên ngựa giống chết bầm kia một lần.
“Tiểu thư, nô tỳ thật sự không uống nổi nữa rồi.” Tiểu Thúy nghiêng người, rối rít xua tay từ chối ly trà Dung Tú đưa sang. Chỉ nghe qua ăn no quá mà chết, còn chưa nghe thấy uống nước no quá mà chết. Tiểu Thúy không muốn làm người đầu tiên chết vì no nước, nàng ta ngậm chặt miệng, dứt khoát gục xuống bàn giả bộ bất tỉnh.
Dung Tú khinh bỉ liếc nàng ta một cái, lúc này mới lại tự rót cho mình một ly trà. Cô vừa nâng ly trà lên, khi chuẩn bị đưa lên môi, ngoài phòng rốt cục có tiếng động truyền đến. Cô mừng rỡ, vội vàng đứng dậy xem. Quả nhiên Tô Cẩn Hạo bên ngoài một thân áo lam đang đi về hướng này, trên nét mặt có vẻ mỏi mệt không che dấu được.
Tóc hắn hơi buông lỏng, sắc mặt tái nhợt, chỉ trong một đêm, chiếc cằm nhẵn bóng kia đã lởm chởm râu. Một nam nhân vốn lạnh lùng oai phong, giờ chỉ khiến người ta cảm giác suy sụp không chịu nổi.
Hắn bước từng bước về phía căn phòng, ngay tiêu điểm tầm mắt, nữ tử mặc bộ váy màu hồng phấn kia dần trở nên rõ ràng. Mà ánh mắt mỏi mệt tĩnh lặng của hắn trong phút chốc trông thấy cô liền gợn sóng.
Tối qua sau khi rời khỏi Dung phủ, hắn muốn dùng rượu tưới đầy bản thân. Cuối cùng lại phát hiện dù hắn có uống bao nhiêu rượu, hắn cũng không thể thoát khỏi sự thất bại trong cuộc đời mình.
Rút đao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.
Rượu cạn, bình vỡ.
Cảm giác cô độc khắc vào xương cốt quanh quẩn trong lòng hắn, làm hắn dù trong mơ cũng không nhịn nổi gào lên .
Hôm nay, hắn bị người ta đánh thức trong ngôi nhà tranh. Nâng cái đầu nặng trịch của mình lên, trên bầu trời, ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt hắn, mà lòng hắn, lại vẫn lạnh như vậy.
Hắn căn bản không muốn tới, cứ coi như hắn đã quên mất cái ngày này.
Nhưng hắn lại không muốn thấy ánh mắt thất vọng Dung Tú dành cho hắn, thế là hắn tới đây. Mang theo lòng tự tôn bi thiết nhất của một nam nhân chậm rãi bước tới đây.
Một bước, hai bước, ba bước……
Tốc độ của hắn có thể dùng từng bước để đếm, nhưng không ngôn ngữ nào có thể hình dung được tâm tình phức tạp của hắn lúc này.
“Ngươi, đến, rồi, à!” Dung Tú thờ ơ hỏi, mang theo cảm giác xa cách và kỳ lạ.
Hai người chào hỏi xong, Dung Tú lại cảm thấy dường như chẳng có gì để nói với hắn. Vì thế cô xoay người, nhìn bức tranh treo trên tường. Đương nhiên ngắm tranh là giả, vì che giấu xấu hổ mới là thật.
Tô Cẩn Hạo nhìn chăm chú vào nữ tử đang quay lưng lại ngắm tranh kia. Trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn tràn ngập thống khổ cùng tuyệt vọng. Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn nàng như thế.
Khoảnh khắc ấy, hắn phát hiện thì ra trong lúc bất tri bất giác, biểu muội hắn đã trổ mã thành một đóa hoa xinh đẹp.
Vẻ đẹp của nàng không giống như vẻ đẹp tinh xảo của Hạ Quán Linh, mà là vẻ xinh đẹp ngây thơ hoạt bát.
Nếu như trước kia, hắn chịu dừng ánh mắt trên người nàng……
Vậy thì bây giờ sẽ không thống khổ đánh mất nàng như vậy.
Có những thứ, chỉ khi mất đi mới biết quý trọng.
Mà hắn tỉnh ngộ quá muộn màng, cho nên không giữ được nàng, để vẻ xinh đẹp của nàng nở rộ bên nam nhân khác. Chuyện thành thế này chẳng thể trách ai khác, đều do hắn tạo nghiệt.
Nếu hắn có thể nhìn rõ lòng mình, nếu hắn có thể đối tốt với nàng hơn một chút, nếu hắn có thể trân trọng nàng…… Thế nhưng, trong lòng của hắn giờ rất đau, mất đi cùng có được chỉ trong nháy mắt. Mà hai dạng tình cảm này lại khác nhau đến vậy.
“Tiểu Thúy, ngươi đi gọi Vương đại nhân tới đây đi.” Dung Tú hiển nhiên cũng phát hiện có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô. Trong lòng cô buồn bực, tên ngựa giống chết bầm này từ tối hôm qua đến giờ cứ liên tục dùng khổ nhục kế với cô là thế nào hả.
Vẫn nên nhanh chóng ký thư hòa ly này, sớm bye bye hắn là tốt nhất. Bằng không nếu hắn lựa chọn con đường bi thương thảm thiết đối với cô, khẳng định là cô chống đỡ không được vài ngày là tước vũ khí đầu hàng. Đành chịu thôi, cô cũng là một nữ chủ thiện lương mà.
Tiểu Thúy ưỡn cái bụng to, chậm rì rì bước ra ngoài. Trong phòng mất đi bóng đèn hàng chục ngàn Vôn là nàng ta, giọng nói của Tô Cẩn Hạo lại vang lên. “Nàng, suy, nghĩ, kỹ, rồi, chứ?” Giọng nói của hắn mang theo vài phần khẩn cầu, khản đặc trầm thấp, làm cho người ta nghe xót xa thêm vài phần.
“…… Còn phải suy nghĩ gì nữa …… Chúng ta chấm dứt rồi……” Dung Tú bất ngờ ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của hắn, trong lòng lại cảm thấy có chút đáng tiếc.
“Thật sự không thể nghĩ lại sao?” Tô Cẩn Hạo lại thấp giọng thì thào, hắn muốn níu kéo cô.
“Xin lỗi, ta không hề yêu ngươi. Cho nên ta sẽ không bắt ép bản thân.” Dung Tú thản nhiên nói, cái cô Dung Tú yêu hắn kia, đã không còn trên thế giới này. Dung Tú hiện tại chính là một cô hồn từ thế giới khác, nếu cô đã chiếm lấy thân xác của Dung Tú nguyên bản, cô sẽ “ích kỷ” sống tiếp theo ý mình.
“Không yêu ta……” Lời nói tuyệt tình của cô làm cho hàng mày Tô Cẩn Hạo cau lại. Nỗi bi ai lớn nhất của một nam nhân chính là, khi hắn nói ra chữ thích với nữ nhân mình vốn không thích, nữ nhân kia lại hờ hững nói rằng nàng chưa từng yêu hắn. Những lời này kỳ thật rất làm người ta đau đớn.
“Đúng! Không yêu ngươi! Từ trước tới nay ta chưa từng yêu ngươi!” Dung Tú hiển nhiên cũng nhìn thấy tổn thương trong mắt hắn, nhưng lúc này cô không thể nói dối được.
Từ nhỏ cô đã bị người ta bắt nạt, cô khốn khổ bò lết trong sự lạnh lùng của những người khác.
Cô đã từng cô độc, nên cô đặc biệt sợ cái loại cảm giác cô độc này.
Cô thích kiểu con trai mang theo hương vị ánh mặt trời…… Mà đối với Tô Cẩn Hạo cô chưa từng rung động.
“Nàng nói cái gì?” Tô Cẩn Hạo nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, ngọn lửa đố kị lặng lẽ dấy lên trong lòng. Nàng không yêu hắn, từ đầu đến giờ chưa từng yêu hắn, như vậy hiện tại tình yêu của hắn đối với nàng, lại biến thành một bên tình nguyện.
Hắn rốt cuộc là cái gì? Trước kia nàng theo đuổi mình như vậy là cái gì?
Chẳng lẽ mình chỉ là gia vị trà dư tửu hậu của nàng mà thôi?
Vì sao nữ nhân đều là động vật đáng sợ như vậy.
“Thật ngại quá, kỳ thật trước kia ta…… Xem như thích ngươi đi, nhưng mà…… Hiện tại ta thích Lục biểu ca!” Dung Tú nhìn ánh mắt cô đơn của Tô Cẩn Hạo, cô mím môi, lại tốt bụng giải thích. Dung Tú trước kia hẳn là thích hắn.
Cô nói lời này vốn là muốn an ủi hắn, nhưng nghe đến tên lão lục, lửa giận trong lòng Tô Cẩn Hạo chợt ập tới, hắn vươn tay giữ lấy cằm cô, càng lúc càng siết chặt. “Trước kia nàng giả bộ thích ta, chỉ là để thu hút ánh mắt lão lục thôi phải không?”
Ngữ khí chất vấn từ trong miệng hắn nói ra, hai mắt đỏ ngầu.
Dung Tú thầm mắng hắn một câu, trí tưởng tượng của hắn sao lại bay xa như vậy? Cô vốn cũng chỉ muốn an ủi hắn một câu mà thôi, ai biết thằng nhãi này lại suy nghĩ theo hướng này, không thể không nói trí tưởng tượng độc đáo của hắn làm cho người ta thực không biết nói gì. Xem ra tên ngựa giống này là không thể an ủi, cô nhất thời tốt bụng, lại bị hắn nghĩ xấu như vậy.
Dung Tú bĩu bíu môi, khóe mắt xếch lên, “Thế thì có sao?”
“Bốp!” Bàn tay Tô Cẩn Hạo đã giáng xuống. “Ngươi đồ nữ nhân không biết xấu hổ!” Hắn bị lời Dung Tú nói làm mất đi lý trí.