Đi được thêm một đoạn rốt cuộc Tô Nhã đã không chịu được yên tĩnh nữa, nàng quay phải quay trái tìm việc để “Phá”!
Đi qua một tiệm bán bánh bao có hai đại thẩm đang bàn tán xôn xao chuyện gì đó Tô Nhã bèn sán lại nghe lén.
Đại thẩm thứ nhất khuôn mặt thần thần bí bí nhìn đại thẩm thứ hai hỏi:''Ngươi biết chuyện của phủ Lễ bộ thượng thư chưa”
Đại thẩm thứ hai cau mày nhìn đại thẩm thứ nhất:''Ây da, ngươi phải biết
công việc của ta bận rộn thì làm sao biết được chuyện gì chứ”
Đại thẩm thứ nhất này nghe vậy nói nhỏ:“ Con ta là nha hoàn phủ Lễ bộ
thương thư, hôm trước nó về nhà giúp ta một ngày vậy mà tối hôm sau về
phủ thì không khí ở đó rất lạ, cả nhà Lễ bộ thượng thư đều đóng cửa nhốt mình trong phòng, hôm đó Lễ bộ thượng thư cáo bệnh không vào triều, gia nhân trong phủ thì đeo khăn trên mặt suốt không rời”
Đại thẩm thứ hai nghe vẫy nổi máu tám kéo đại thẩm thứ nhất lại nói:''Rồi sao, rồi sao ngươi nói nhanh đi?”
Đại thẩm thứ nhất nhìn xung quanh rồi ghi vào tai đại thẩm thứ hai
nói:“Con ta nói rằng không biết tại sao cả ngày người trong phủ cứ nhao
nhao giành nhà xí. Lúc hỏi mới biết hôm đó không hiểu tại sao cả phủ ôm
bụng đau nhức, mà da thì ngứa ngáy chạm vào bất cứ gì liên quan đến nước đều ngứa kịch liệt”
Đại thẩm thứ hai nghe vậy bèn kết luận:“Là bị trời phạt đấy, cả phủ thượng thư đều kiêu căng hống hách đúng là đáng đời”
Hai đại thẩm bàn tán rộn ràng còn Tô Nhã lại ở xa vừa nghe vừa nở nụ cười xấu xa, tròng mắt đảo vòng như đang làm việc xấu.
Tô Nhã nhìn phía trước đăm chiêu một lát bèn giứt khoát quay qua nói với Phượng Mị:''Tỷ đưa ta đến Mã phủ được không?”
Nhìn ánh mắt hồn nhiên của Tô Nhã, Phượng Mị chỉ nghĩ nàng đang tò mò bèn gật đầu đầu dẫn nàng đến Mã phủ.
Đến nơi Tô Nhã nhìn nhìn xung quanh rồi chỉ lên cái cây gần đó nói:“Phượng
Mị, tỷ bế ta lên đó, Lạc Anh và tiểu Ly hai người ở dưới xem chừng có
người đến gọi ta”
Ba người cùng gật đầu, Phượng Mị ôm Tô
Nhã dùng chân đạp nhẹ nhảy lên cây. Hai người Lạc Anh, Lan Dạ Ly rất ăn ý dựa vào thân cây quan sát xung quanh.
Ở trên cây Tô Nhã đứng thẳng tay trái bám ở một cành cây tay phải lấy bánh ngọt Phượng Mị đưa
bỏ miệng ung dung không có dáng vẻ đang làm chuyện xấu.
Hướng
Tô Nhã chọn đúng phía Lục Mai viện của Mã Lai Tiêu, từ trên nhìn vào Lục Mai viện vô cùng yên tĩnh, gia nhân cũng không thấy ai.
”Ừm...” Tô Nhã cau mày quan sát xung quanh, tại sao, tại sao không thấy... tiểu bươm bướm vậy?
”chủ tử có gì không đúng sao?” Phượng Mị nghi hoặc nhìn Tô Nhã đang ngó trái phải, rồi theo ánh mắt nàng nhìn vào Lục Mai viện
”Ta không thấy...” Tô Nhã tiếp tục nhìn vào.
”Hử” Phượng Mị nhìn nàng nghi hoặc
”Ừm...quên rồi” Tô Nhã thản nhiên nhún vai, ngây thơ vô (số) tội là đặc điểm của nàng nga!
“...” khóe miệng Phượng Mị co giật kịch liệt, chủ tử của nàng đúng là cực
phẩm, nhưng nghĩ một đàng nói một nẻo Phượng Mị cười cười nói:“Vậy bây
giờ chúng ta...”
”Á đây rồi “ không để Phượng Mị nói xong Tô Nhã liền cắt ngang, tay nhỏ chỉ vào một gia nhân đang đi đến hét lên.
“...”Phượng Mị một làn nữa co rút khóe miệng trên trán còn chảy xuống vài vạch đen, không phải... chủ tử bảo quên rồi sao!
”Mau nhìn mau nhìn thật vui nga” Tô Nhã nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa được mở ra, bên trong viện có một nữ tử đang tức giận đập phá, đồ bên trong cơ hồ bị nàng ta đập hết.
Nữ tử này tức giận đứng lên nhưng
bụng vẫn còng xuống, một tay ôm bụng một tay cầm được vật gì đều ném tứ
tung miệng còn không ngừng mắng chửi.
Nữ tử vận hồng y ngũ quan bị mái tóc rối bời che mất, y phục xinh đẹp xốc xếch nhìn vô cùng chật
vật, theo đó là tiếng quát tháo không ngừng vang lên. Nàng ta bây giờ
thậ giống một kẻ tâm thần.
”Người làm việc này sao?” Phượng Mị quay qua hỏi Tô Nhã nhưng đã chắc chắn đáp án.
”Hắc hắc, mới là bước đầu tiên thôi, phủ thượng thư còn nợ ta rất nhiều, rất nhiều” Tô Nhã cười nham hiểm, kẻ đắc tội nàng ít nhất cũng phải sống
không bằng chết!