Lái chiếc BMW ra khỏi khu vực căn cứ, Tô Nhã lái thẳng tới ngôi biệt thự Mã Tiểu Tiểu đã nói.
Xe BMW đen bóng lao vụt về phía trước với tốc đô kinh khủng. Đi đến một biệt thự màu trắng mang tên 'White Rose'.
Đúng với tên gọi, xung quanh biệt thự là từng dãy những bông hồng trắng đang nở rộ đầy sức sống.
Dừng xe ở một khoảng cách an toàn, Tô Nhã một thân hắc y bó sát đeo vũ khí xâm nhập vào tòa biệt thự.
Cô thật sự không thích mơi này, mùi hoa quá nồng làm cô không ngửi thấy gì, như vậy sẽ mất một giác quan.
-Cộp cộp cộp- Tiếng giầy cao gót nện xuống nhà trong không gian yên tĩnh
vang lên vô cùng chói tai, một cô gái vô cùng quyễn rũ xuất hiện trong
tầm mắt.
”Alo, có chuyện gì?” Cô gái đó nghe điện thoại, dáng
vẻ vô cùng khó chịu, nghe người bên kia nói gì đó. “Được rồi tôi nhớ là
được nói nhiều cũng không làm cô trẻ thêm đâu” Cô ta đáp một câu rồi tắt máy.
Ngẩng lên cô ta thấy Tô Nhã đang đi đến thì hơi nghệch ra làm suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
”Băng Yêu đang ở phòng cuối cùng phía đông đó, cô lấy chút gì đưa cô ta đi,
Ai vì sao mình phải làm việc này cơ chứ!” Cô ta không để ý Tô Nhã là ai
vứt một câu rồi đi mất.
“...” -Thật sự không biết người đó có điên không... - Tô Nhã trong lòng gào lên vì sao đời sau càng lúc càng tệ như vậy
Đi về phía trước vào một hành lang nhỏ, cô bước chận cẩn thận từng chút
một. Đột nhiên cô cảm thấy một trận đau nhức khắp người, cô gái kia thật sự không phải kẻ bỏ đi. Cô nên biết như vậy, nhưng có lẽ lúc đó cô đang phủ nhận giác quan của mình chăng. Tô Nhã mỉm cười có lẽ sắp đến rồi...
Đúng như chỉ dẫn Tô Nhã nhìn thầy ở cuối lối đi có ánh sáng. Trong không
gian tối đen, các giác quan trở nên vô cùng nhạy cảm cô có thể nhận thấy người nào đó đang ở đây. Nhưng cô đã lựa chọn làm ngơ...
Dừng ở một cánh cửa, ở đây giống một tòa lâu đài Châu Âu. Nhưng cánh cửa này
mang đậm phong cách Đông Phương vô cùng gây chú ý.
Mở ra cánh cửa Tô Nhã thấy một nữ tử nằm giữa canh phòng tay chân đều bị trói. Đây đúng là Vương Thanh chị em tốt của cô.
Xem xét một chút Tô Nhã nhẹ thở ra may mà chỉ bị đánh ngất không có thương
tích. “ Hự “ Một cảm giác đau đớn truyền đến, lục phủ ngũ tạng lộn nhàn
Tô Nhã ngăn lại cơn khó chịu trong ngực, bây giờ chưa phải lúc.
- Pằng - Một tiếng súng xé gió truyền đến dập tan không gian yên tĩnh, chỉ thấy thân hình xinh đẹp của Tô Nhã lảo đảo.
Ở phía cửa Mã Tiểu Tiểu cầm một khẩu súng chỉ về phía Tô Nhã, nụ cười vẫn nở trên môi, nhưng ánh mắt lại lóe ra vẻ tàn bạo.
” Tô Nhã thấy thế nào cảm giác của cái chết có thú vị không?” Mã Tiểu
Tiểu gương mặt đáng yêu mở to đôi mắt trừng con người đang ôm ngực phía
trước.
” Cô nên biết tôi là Huyết Nguyệt không phải Tô Nhã đáng thương ngày xưa, làm gì cũng nên chuẩn bị không phải sao 'CHỦ TỬ' “ Tô
Nhã lạnh giọng, trên khóe môi có thể thấy vết máu chảy, nhưng như thế
lại cho cô phong thái của bậc đế vương.
”Cô... AAAA...” Chỉ
nghe thấy Mã Tiểu Tiểu ôm ngực, giọng nói và biểu tình không còn tự tin
như ban đầu. Cô ta ôm lấy mặt, giọng nói trong trẻo thế bằng tiếng hét
thê lương không ngừng.
Tô Nhã hừ lạnh, quay qua ôm lấy Vương
Thanh cất bước ra ngoài độc tố đó không giết Mã Tiểu Tiểu chỉ hủy đi
gương mặt và giọng nói cô ta. Đây chính là nhân từ và cũng là trả ơn cho cô ta.
Ôm Vương Thanh ra xe cô cố gắng lái xe ra khỏi khu vực đó.
Nhớ lại năm đó ba mẹ cô ly hôn, hai người đã không đánh đo từ bỏ cô. Cô
được ông nội Vương Thanh nhận nuôi, hai người ngang tuổi nên rất hòa
hợp. khi cô được tổ chức nhìn chúng đã giết hết gia đình Vương lão, chỉ
còn hai đứa trẻ sống sót.
Hai người đã thề sẽ báo thù, cả hai
dã không ngừng luyện tâp cho đến khi gặp Mã Tiểu Tiểu, cô ta rất thích
cô, nhưng cô không quan tâm cô ta chỉ mong chờ ngày báo thù. Vì vậy đến
lúc ước nguyện của cả hai thành sự thật thì người đã ra lệnh giết cả nhà Vương lão chết.
Mã Tiểu Tiểu lên kế vị, cô ta đối với cô và
Vương Thanh rất tốt hơn nữa cô không phải dạng người không biết phân
biệt tốt xâu. Vì thế hai người đã quyết định rời tổ chức.
Không ngờ Mã Tiểu Tiểu ngăn cản, nhưng cô thật sự đã không còn vương vấn nên để lại là kết quả này
Tô Nhã lái xe tốc độ nhanh nhất ra khỏi thành phố dừng xe ở mộ cánh đồng
đỡ Vương Thanh xuống, nhét cho cô (VT) một viên thuốc rồi gục xuống.
Cô thật sự không chống nổi nữa, nhắm lại đôi mắt cô mỉm cười.
Đời này cô chỉ nuối tiếc khoảng thời gian với gia đình Vương lão, và... người bạn Vương Thanh này thôi....