Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!

Chương 9: Hôn ước



“ Hai người đã nói gì” Tô Mạc Kỳ từ bụi cây gần đó đi ra vỗ vai Lãnh Lăng Hàn hỏi.

”Có phải nha đầu đó chỉnh ngươi thừa sống thiếu chết rồi không” Hạ Thiên Minh cũng chui ra nhìn Lãnh Lăng Hàn ánh mắt đầy thông cảm. Lãnh lăng Hàn đang chìm trong suy nghĩ của mình bị kéo ra, khuôn mặt lạnh băng thay thế vẻ bất lực lúc nãy.

”Hai người các ngươi được lắm, dám ném nương tử bổn vương như ném bao gạo như vậy, có phải không muốn sống“. Lãnh Lăng Hàn trừng mắt nhìn hai tên huynh đệ của mình, ánh mắt sắc bén không cho người khác trốn tránh.

Có lẽ bình thường ánh mắt này có thể làm hai tên vô hại kia ngậm miệng, nhưng bây giờ nó giống như trò cười của trẻ em vậy. Đột nhiên Tô Mạc Kỳ nghiêm mặt nói:

”Lãnh Lăng Hàn, ngươi nói ai là nương tử của ngươi? Nên nhớ tiểu Nhã chỉ mới đính hôn với ngươi, nếu nó không thích hôn sự này, Tô gia hoàn toàn có thể hủy bỏ”

“...” Lãnh Lăng Hàn im lặng, hắn không phản bác Tô Mạc Kỳ, chỉ là sau chuyện vừa rồi, hắn đã nhận thức nàng là nương tử của hắn. Dù sao hai người mới gặp có hai lần.

Quay người không trả lời câu nói của Tô mạc Kỳ, Lãnh Lăng Hàn vận khí nhảy ra bức tường cao kia, hắn cần suy nghỉ chuyện này.

Tô Mạc Kỳ nhìn bóng lưng Lãnh Lăng Thần rời đi thở dài. Mặc dù hắn muốn hai người làm một đôi nhưng hắn không muốn cái tên kia chiếm đoạt tiểu Nhã quá sớm.

......................

” Cái gì?!!”

Từ Nguyệt Nhã điện vang lên âm thanh chói tai của đứa trẻ. trong chốc lát từ trên trới chim rơi xuống đất, dưới nước cá lặn trong truyền thuyết.

Nguyên nhân là thế này...

Một buổi sáng đẹp trời nữ 9 của chúng ta đang ung dung hưởng thụ phúc lợi tử việc xuyên không thì thông tin nàng được tứ hôn cùng Hàn vương truyền đến.

Do đó hiện tượng trên đã xuất hiện.

” Tiểu thư, người đừng kích động quá, bây giờ người mới bốn tuổi, đến khi 12 tuổi người mới làm lễ cài châm nên người không phải lo”

Lạc Anh một tay bưng nước cho Tô Nhã, môt tay vỗ lưng nàng, miệng không ngừng nói.

”Hừ thật là đáng chết mà, tại sao cổ đại luôn thích mấy thứ tứ hôn này chứ” Tô Nhã phồng mang trợn má, mặt đỏ như gấc không ngừng mắng chửi hôn sự chết tiệt của nàng.

” A! Tiểu thư không phải người bảo có chuyện muốn làm ư, vậy người không đi sao?” Lạc Anh chợt nhớ ra việc gì đó kéo tay Tô Nhã nói nhỏ.

”Đúng rồi! tỷ không nhắc ta quên mất, Lạc Anh mau thay đồ chúng cùng dạo phố” Tô Nhã thoáng nhìn qua Lạc Anh cười thầm, dù sao tỷ đây cũng hơn cưng chục tuổi sao không nhận ra tâm tư của cưng chứ.

” Vậy... tiểu thư... có cần gọi nhị thiếu gia không ạ” Lạc Anh ngượng ngùng cúi đầu, giọng nói run run hỏi Tô Nhã.

” Tiểu ca? Gọi huynh ấy làm gì? ta nghĩ huynh ấy đang bận tình cảm với Hoa... Hạ công tử ngà” Tô Nhã hơi mỉm cười nụ cười xinh đẹp tựa ác ma tính kế người khác.

“...” Lạc Anh rùng mình, hai tay xoa xoa cánh tay, tiểu thư sau khi tỉnh dậy đôi khi hơi ' kinh dị' làm nàng nổi da gà.

Lạc Anh đáng thương còn chưa nhận ra nụ cười xinh đẹp của tiểu thư nhà mình lần này đã chú ý tới nàng.

”Đi thôi, hôm nay Đại ca từ biên cương về thăm nhà, mọi người bận rộn tiếp đón tạm thôi không chú ý mau trốn thôi”

”Tiểu... tiểu thư không phải người đã xin phép lão gia và phu nhân rồi sao?” Lạc Anh không hiểu nhìn Tô Nhã cất tiếng hỏi.

”Đồ ngốc,tỷ là đồ ngốc, hôm nay đại ca về, tỷ nghĩ rằng phụ thân sẽ cho ta ra ngoài chơi sao” Tô Nhã dùng ngón tay búng nhẹ vào chán Lạc Anh giọng điệu đầy kiêu ngạo.

”Không được! Tiểu thư, tuyệt đồi không được, người phải biết rằng như...”

”Nhỏ tiếng thôi, coi chừng có người nghe thấy” Tô Nhã thấy Lạc Anh kích động hét lớn còn thân thể nhỏ nhắn nhảy lên ghế bịt miệng nàng ta lại ghé vào tai nói nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.