Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 25: Trời giáng Mỹ thiếu niên 1



Âu Dương Sùng Hoa đồng ý điều kiện của hai quái nhân, ở trong sơn động tu luyện

Mỗi ngày ngoại trừ tu luyện bộ nội công tâm pháp ngoại kia, Âu Dương Sùng Hoa còn phải lo ba bữa cơm rất bận rộn, trong sơn cốc thức ăn rất ít cộng thêm với việc không có lửa để nấu.

Thức ăn mỗi ngày Âu Dương Sùng Hoa kiếm được cũng chỉ có những lá cây non giòn kia, thỉnh thoảng cũng có chút chim quay, nhưng cũng để dành cho hai lão quái nhân kia.

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt cũng đã qua bốn ngày.

"Tiểu oa nhi, ngươi rốt cuộc còn bao lâu nữa mới có thể luyện thành?" Thanh âm của Lão bà bà theo đỉnh đầu Âu Dương Sùng Hoa truyền đến.

Âu Dương Sùng Hoa ngồi khoanh chân, bình tĩnh tự nhiên, thực sự lãnh cảm đến cực điểm, đối với câu hỏi của lão bà bà..., giống như mắt điếc tai ngơ.

"Ngươi đừng cho là ta không dám giết ngươi." Lão bà bà tức giận nhìn Âu Dương Sùng Hoa .

"Nội công tâm pháp của chúng ta, có thể trong một năm mà luyện được cũng là không tệ rồi, mà tiểu oa nhi này bất quá cũng chỉ mới ở trong sơn động có bốn ngày." Lão nhân nói, đưa mắt nhìn về phía cửa động, nói với Âu Dương Sùng Hoa: " Trời lại sắp mưa . Ngươi đi chuẩn bị một ít thức ăn, ngày mưa ta cùng lão thái bà cần nghỉ ngơi."

"Trời mưa?" Âu Dương Sùng Hoa quay đầu lại, nàng ở trong bóng tối đã lâu nên năng lực thị giác càng ngày càng mạnh . Cho dù ở đây tối om nàng vẫn có thể thấy rõ bốn phía, mà cửa động có tia sáng mặt trời li ti chiếu xuống , biểu hiện ra thời tiết sáng sủa.

"Đúng, miệng vết thương của chúng ta lại đang đau, lão Thiên đáng chết, chính là không cho chúng ta sống yên ổn." Lão nhân nghiến răng nghiến lợi nói.

Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, một chân hướng phía cửa động đi đến.

Lão nhân trong lời nói tuy nhiên không đủ để tin, nhưng trước mắt nàng thà rằng tin, cũng không muốn đến lúc mưa rồi mới ứng phó.

Đi ra ngoài sơn động, Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, nhìn về phía bị lá cây bao phủ là bầu trời bao la, hít vào một hơi thật sâu

Chỉ cảm thấy trong đan điền, có một cỗ nhiệt lưu chảy qua, cả người hơi thư thái, không thể không thừa nhận bộ nội công tâm pháp kia, quả thật là tuyệt không thể tả.

Tuy chỉ có ngắn ngủn bốn ngày, nhưng nàng cũng đã hiểu được đôi chỗ.

Âu Dương Sùng Hoa thu khí, đi lên phía trước

"A " đột nhiên từ trước đầu truyền đến một giọng hô thấp, thanh âm sáp mà khàn khàn, nhưng xác thực là tiếng người.

Âu Dương Sùng Hoa nhướng mày, nhìn về phía đó, chỉ thấy một cái bóng trắng đang bị cây mây quấn quanh lấy, đổi chiều ở giữa không trung.

Người này có phải cũng giống mình, cũng là từ trên núi lăn xuống đây không?

Âu Dương Sùng Hoa tiến lên, nhưng rất nhanh nàng lại lui trở về

"Này , có phải là người hay không đó ? Giúp tôi một chút, chân của tôi bị quấn lấy!"

Bởi vì người nọ đưa lưng về phía Âu Dương Sùng Hoa, nên không thể thấy phía dưới, chỉ nghe tiếng bước chân.

Đồng thời cũng phát giác được tiếng bước chân kia đang đi xa, không khỏi lớn tiếng kêu cứu.

Âu Dương Sùng Hoa quay lưng lại, hai tay nắm chặt một chút, xoay người đi tới….

Âu Dương Sùng Hoa chân không dùng hết sức leo lên cây, bề bộn loay hoay một hồi, mới gỡ được cây mây cuốn lấy chân người nọ

"rầm!"

"Ngã chết ta!" Người nọ được gỡ ra khỏi cây mây, ngã xuống trên đất bùn, đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng.

Đầu tóc rối loạn che cả mặt của hắn

Âu Dương Sùng Hoa trợt từ trên cây xuống đất, không nhìn người nọ lấy một cái, muốn rời đi ngay.

"Này , cô đừng đi nha, chân của tôi hình như không nhúc nhích được rồi, cô không thể không giúp tôi?" Ngồi dưới đất, hắn giương mắt nhìn người kia muốn xoay lưng bỏ đi.

Khi hắn thấy rõ thân hình nhỏ gày kia , giống như không dám tin mở to hai mắt nhìn, kinh hô: "Tại sao lại là một đứa bé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.