Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 34: Vết máu 1



Mái tóc đen lại che đi khuôn mặt của hắn, gương mặt đó...nhưng lại có một mảng mờ mịt trong đầu nàng không cách nào thấy rõ.

Chính hắn là Mặc Âm Trần, Cẩn vương gia - Lung Nguyệt vương triều, nhưng..........

Vì sao lại có hình dạng tương tự xác ướp cổ như thế ?

Nỗi băn khoăn đồng thời nổi lên, Âu Dương Sùng Hoa bất giác giơ tay lên, nhìn bất định mặt nhẫn trên ngón giữa.

Mình có còn cơ hội trở về hay không?

Mấy lần hôn mê, nhưng nàng vẫn không về được thời hiện đại, có phải là nàng đã không cách nào quay trở về nữa?

Đối với Mặc Âm Trần có rất nhiều nghi hoặc, nhưng làm Âu Dương Sùng Hoa để ý hơn hết vẫn chiếc nhẫn này, cho nên nhất định phải mau chóng trở về Âu Dương gia.

Bạch Tố Nương nhất định biết rõ cái gì.

Chủ ý nhất định, Âu Dương Sùng Hoa đứng dậy, vung lên màn xe, thò người ra ngoài, nhìn qua gã tiểu lục tử kia.

Tiểu Lục tử chăm chú lái xe ngựa, đột nhiên cổ bị xiết chặt, làm hắn sợ tới mức thiếu chút nữa là bỏ dây cương nhảy xe.

"Dừng xe." Âu Dương Sùng Hoa chế trụ cổ tiểu Lục tử , ra mệnh lệnh.

"Ngươi!" Tiểu Lục tử hoảng sợ nghiêng mặt qua, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.

"Dừng xe!" Âu Dương Sùng Hoa tăng thêm khẩu khí, lực trên tay tăng thêm một chút.

Tiểu Lục tử bị đau, vội vàng kéo dây cương, dừng xe.

Âu Dương Sùng Hoa hất tiểu Lục tử ra, nhảy xuống khỏi xe ngựa...........

"Này,......... ngươi không thể cứ đi như vậy, Vương gia nhà ta..........." tiểu Lục tử vừa xoa cổ, vừa hô, xuống xe cùng Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa đứng lại, quay người con mắt lạnh liếc nhìn tiểu Lục tử một cái, nói: "Nói cho Vương gia nhà ngươi biết , nếu hắn còn đến dây dưa với ta, thì cẩn thận mạng của hắn."

Nói với tiểu lục tử xong, Âu Dương Sùng Hoa rất nhanh đi vào con đường bên trong rừng cây, và biến mất .

Tiểu Lục tử chớp mắt đã không thấy Âu Dương Sùng Hoa, lo lắng ôm đầu, "Xong rồi, đợt này chắc chắn sẽ bị Vương gia mắng chết thôi. Tay của nàng sức lực như thế nào lớn như vậy?"

Thực nhìn không, Âu Dương Sùng Hoa trong nhỏ nhắn như vậy, mà sức lực thật lớn, vừa rồi chế trụ cổ hắn, làm hắn không thể động đậy.

"Lục tử."

"Á" tiểu Lục tử còn đang lo lắng không biết nói với Mặc Âm Trần như thế nào, không nghĩ tới thanh âm của chủ tử từ sau lưng truyền đến liền.

Mặc Âm Trần hất màn xe lên, từ trong xe ngựa đi ra ngồi xuống bên cạnh tiểu Lục tử

"Vương.......... Vương gia đây cũng không phải là lỗi của nô tài, nô tài vừa rồi thiếu chút nữa bị nàng giết chết." Tiểu Lục tử lắp bắp giải thích.

"Còn không tranh thủ thời gian hộ tống ta hồi phủ." Mặc Âm Trần tựa ở trên xe ngựa, phất phất tay.

"Ngài không trách nô tài chứ? Còn Tiểu nha đầu kia , ngài không có ý định đuổi theo sao?" Tiểu Lục tử nơm nớp lo sợ hỏi, nếu là thật, như vậy quá tốt rồi.

Mặc Âm Trần cười nói: "Tiểu nha đầu kia dù muốn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Nói xong, hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt đang nhìn theo hướng Âu Dương Sùng Hoa biến mất .

Rất nhanh, nàng sẽ xuất hiện trước mặt mình, chỉ cần huyết ấn vẫn còn ở trên trán nàng, nàng nhất định phải tìm đến hắn!

Tiểu Lục tử nhíu nhíu mày, vì sao cảm thấy Vương gia lần này xuất môn, có chút thay đổi?

Mặc Âm Trần, được xưng là Vô năng nhuyễn chân Vương gia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.