Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 42: Cận vệ 1



Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua Mặc Âm Trần, nàng đã mấy lần thử hắn, hắn xác thực không có võ công.

Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?

Vì sao mỗi lần chỉ cần có hắn, sự tình trở nên đặc biệt quái dị?

Ví dụ như tình huống vừa rồi vậy, rốt cuộc là mình quá đa nghi, hay là Mặc Âm Trần có cái gì giấu diếm?

"Lục tử!" Mặc Âm Trần kéo Tiểu Lục Tử lên, hung hăng đạp một cái Tiểu Lục Tử.

"A —— Vương gia Vương gia" tiểu Lục tử bị đau mở mắt, hắn sợ hãi kêu to một tiếng.

"Tiểu tử ngươi kêu gào gì, ta còn chưa chết ." Mặc Âm Trần buông cổ áo Tiểu Lục Tử ra, đứng ở một bên, hai tay khoanh tay trước ngực.

Tiểu Lục Tử bỗng dưng xoay người, khi hắn nhìn thấy Mặc Âm Trần hoàn toàn không bị thương tổn gì đứng trước mắt mình thì mới không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói ra: "Vương gia, ngài thật sự không có chuyện gì sao?"

"Ngươi thấy ta có việc gì sao?" Mặc Âm Trần đứng thẳng người, tầm mắt từ Tiểu Lục Tử , chuyển dời đến Âu Dương Sùng Hoa , cười nói: "Thế nào, còn chưa nghĩ ra sao?"

Âu Dương Sùng Hoa chớp chớp mắt, muốn biết rõ ràng mọi chuyện nhất định phải cùng Mặc Âm Trần trở về.

Nhưng là, Bạch Tố Nương bên kia.

"A —— người chết, họ, bọn họ đều đã chết hết"

Tiểu Lục tử khi nhìn rõ bên cạnh, hét to lên.

Thi thể ở khắp nơi, máu chảy thành sông.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Chính hắn vẫn luôn ở đây, làm sao có thể...

Đúng rồi, vừa rồi không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên thấy đầu đau tê dại, sau đó cái gì cũng không biết .

Chỉ đến khi Vương gia kéo lên, hắn mới tỉnh lại lần nữa.

Âu Dương Sùng Hoa, lúc Tiểu Lục Tử hô lên, đang nhìn Mặc Âm Trần thì quay nhìn sang tiểu Lục tử .

Khuôn mặt Tiểu Lục Tử một lộ rõ vẻ hoảng sợ cùng bối rối, cũng không phải là giả bộ.

Từ vẻ mặt của Tiểu Lục Tử, nàng có thể chắc chắn, tất cả những việc vừa rồi hắn hoàn toàn không biết.

Như vậy

Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, lần nữa nhìn về phía Mặc Âm Trần, giọng nói bình tĩnh như mặt hồ êm ả không gợn một làn sóng nói, "Ta trở về với ngươi."

Con ngươi tối đen của Mặc Âm Trần lập tức thoáng hiện nét vui vẻ, hắn hình như có chút ít không thể chờ đợi được tiến lên, kéo tay Âu Dương Sùng Hoa, nói "Nếu đã quyết định rồi thì vậy đi thôi."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Mặc Âm Trần đang một mực nắm chặt lấy tay mình.

Hắn chẳng lẽ không sợ nàng lại sẽ ra tay đánh hắn?

Âu Dương Sùng Hoa không hiểu, vì sao Mặc Âm Trần lại một mực bắt nàng chấp nhận trở về cùng hắn?

"Vương gia Vương gia, chờ tiểu nhân một chút."

Tiểu Lục tử thấy Mặc Âm Trần lôi kéo Âu Dương Sùng Hoa rời đi, đâu còn dám tiếp tục ở lại, vội vàng cất bước, chạy đuổi theo Mặc Âm Trần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.