Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 45: Cận vệ 4



Theo sau Tiểu Lục Tử , Âu Dương Sùng Hoa đi tới tòa tháp lâu Mặc Âm Trần đã chuẩn bị cho nàng.

Nhìn qua cái tháp lâu cao vút, đáy lòng nghi hoặc càng ngày càng sâu.

Tiểu Lục Tử sau khi đưa nàng đưa vào trong cũng rời đi.

Chỉ là nếu cho nàng ở chỗ này chờ, thì Mặc Âm Trần hẳn là rất nhanh sẽ tới.

Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ngắm nhìn xa xa.

Trước mắt nàng là tầng dưới chót của tháp lâu, lại bởi vì địa thế so với nơi khác cao hơn, xa xa những nơi khác địa thế thấp hơn.

Đột nhiên, một đạo lục quang lần nữa xuất hiện trong ánh mắt nàng.

Xa xa nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ áo màu lục thướt tha, đang bước chậm rãi trong viện.

Từng nghe, Liễu Phi nương nương chỉ có Mặc Âm Trần là con trai duy nhất, hắn còn chưa cử hành lễ trưởng thành chẳng phải không được nạp phi sao?

"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"

Mặc Âm Trần vừa tiến vào trong phòng, nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa đang ngồi ở bên cửa sổ, thất thần, thật đúng là làm cho hắn hiếu kỳ, rốt cuộc có cái gì chứ?

Lại có khả năng hấp dẫn tầm mắt của nàng.

"Không có gì." Âu Dương Sùng Hoa thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần, hỏi: "Ngươi thật sự muốn để cho ta ở đây?"

"Đương nhiên, ngươi là cận vệ của ta, tất nhiên là mọi lúc phải ở bên cạnh ta, nơi này là chỗ ta ở, ta muốn ngươi cũng ở đây."

"Nơi này là chỗ ở của ngươi?"

Âu Dương Sùng Hoa đứng phắt lên, nhưng nghĩ lại, nơi này là chỗ ở của Mặc Âm Trần, vậy hết thảy đều trở nên bình thường.

"Đúng vậy, chẳng lẽ Tiểu Lục Tử không nói cho ngươi biết?"

Mặc Âm Trần nói, nhìn quanh, Tiểu Lục Tử lúc này không biết đã chạy đi đâu rồi.

"Không."

Âu Dương Sùng Hoa đạm mạc đáp lại một chữ, sau đó quay gót chuẩn bị đi ra ngoài

Mặc Âm Trần một phát bắt được Âu Dương Sùng Hoa, "Đừng đi, ngươi không phải đã đồng ý với ta sao?"

Âu Dương Sùng Hoa nhíu nhíu mày, người này thật đúng là dạy mãi không sửa, đánh mắng cũng không sửa được.

"Ta chỉ đồng ý theo ngươi trở về, cũng không đáp ứng là sẽ ở lại." Âu Dương Sùng Hoa nói.

"Vậy thì sao, không giống nhau sao?" Mặc Âm Trần thấy Âu Dương Sùng Hoa lần này không đánh hắn, cảm thấy vui vẻ, hắn càng thêm làm càn đưa tay qua, dứt khoát ôm lấy thân hình nho nhỏ.

Mặc Âm Trần to gan lớn mật làm thế, làm thân thể Âu Dương Sùng Hoa bỗng dưng cứng ngắc lại, lớn như vậy mới bị một nam nhân ôm.

Không nói trước, bị Mặc Âm Trần đụng chạm giờ sinh ra đau đớn

Cảm thấy không khỏi hoài niệm cùng quen thuộc, làm cho Âu Dương Sùng Hoa muốn ném Mặc Âm Trần văng ra.

"Làm hộ vệ của ta, bảo vệ ta!" Mặc Âm Trần vui cười, thăm dò mặt Âu Dương Sùng Hoa.

Hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa càng ngày càng âm trầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.