Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 74: Tâm khóa 14



Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua chuông bạc trên chân, nhẹ nhàng lắc lư một cái, thanh âm đinh linh dễ nghe, lần nữa quanh quẩn ở trong thuyền hoa

Lạc Thanh Lưu nhìn qua cùng Âu Dương Sùng Hoa nửa tháng trước tưởng như hai người, trên mặt xinh đẹp giống như hoa nguyệt, nở nụ cừơi, "Sùng Hoa, ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc trong lòng nàng nghĩ đến cái gì?"

Âu Dương Sùng Hoa chuyển mắt, tầm mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi lên trên mặt Lạc Thanh Lưu, "Biết càng ít đối với nàng mới có lợi, Lạc Thanh Lưu, đây là một ngàn lượng bạc."

Nói xong, tấm ngân phiếu từ trong tay áo Âu Dương Sùng Hoa, giống như là vũ khí sắc bén phóng về phía Lạc Thanh Lưu.

Thân thể Lạc Thanh Lưu như yến nhẹ nhàng nhảy qua bên cạnh, tay chính xác không lầm mà nắm lấy ngân phiếu, giương mắt, mị nhãn như tơ, vui vẻ sâu kín lay động ở trong đó, "Cám ơn."

"Không cần, đây là nàng nên cầm." Âu Dương Sùng Hoa cúi người xuống, thu hồi chuông bạc trên chân, "Từ nay về sau, ta và nàng hai người đều không quen biết."

"Được, nàng nói cái gì chính là cái đó." Lạc Thanh Lưu cất kỹ ngân phiếu, cười híp hai mắt, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa đã chỉnh trang xong.

Âu Dương Sùng Hoa đều sửa sang hết thảy lại cho thỏa đáng, không hề ở lâu mà rời khỏi lan quế phường

Lạc Thanh Lưu lại lần nữa chậm rãi dựa lên trên song cửa sổ, nhìn qua bóng dáng đã đi xa, trong mắt hiện ra vui vẻ, "Hiện tại ta biết còn chưa đủ cỡ nào?" . . . . . .

Bầu trời tháng sáu, cũng không phải là nóng nhất, chợt có gió mát nghịch qua, mang lên cảm giác mát

Ngân Tụ vịn Âu Dương Sùng Hoa đi ở ven hồ nước, nàng nhìn qua hồ nước một chút, trong miệng luôn không che dấu được phần hưng phấn, líu ríu nói không ngừng.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ yên tĩnh theo ở bên cạnh, yên tĩnh quá mức, đổi lấy chính là âm thanh của Ngân Tụ càng ầm ĩ hơn.

"Tiểu thư, Cửu vương gia mở hội ngắm hoa gì đó cho Liễu phi nương nương, đến lúc đó người nhất định sẽ đi chứ?"

Ngân Tụ nghĩ tới tin tức nghe không lâu, mấy ngày nay nhị tiểu thư Âu Dương Cẩm Nguyệt, cả ngày đều nhốt mình ở trong phòng, nghe nói đang chăm chỉ luyện tập cầm kỹ .

"Ngân Tụ muốn đi sao?" Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi mà ngồi vào chỗ của mình ở bên hồ nước.

Ngân Tụ ngồi xuống theo Âu Dương Sùng Hoa, nàng vừa khuấy động cỏ dại trên mặt đất, vừa nói ra: "Ngân Tụ muốn đi, đây chính là cơ hội khó gặp gỡ , nghe nói, đương kim Hoàng hậu nương nương cùng thái tử gia đều đến."

Nói đến chỗ này, hai má của Ngân Tụ vốn là trắng nõn, thậm chí nổi lên hai vòng đỏ ửng

"Ngân Tụ gặp qua thái tử gia?"

Âu Dương Sùng Hoa nghiêng đầu, ghé mắt nhìn về phía Ngân Tụ .

Trên mặt Ngân Tụ đỏ ửng, nàng vội vàng lắc đầu, nói ra: "Không có, Ngân Tụ là thân phận gì, sao có khả năng gặp qua thái tử gia. Tiểu thư, em nói, người có thể ngàn vạn đừng chê cười em à."

"Ngươi nghĩ cái gì nói cái đó."

Âu Dương Sùng Hoa hơi cúi xuống mắt, nhìn qua cá nhỏ trong hồ nước vui đùa ầm ĩ

"Kỳ thật em có bức họa của thái tử gia ."

Ngân Tụ nói, đột nhiên cúi đầu, mà ngay cả cái cổ cũng bởi vì lời này mà đỏ cả lên.

"Bức họa của Thái tử gia?"

Âu Dương Sùng Hoa ở bên cạnh nâng mặt, nhìn về phía Ngân Tụ.

"Tiểu thư! !" Ngân Tụ bởi vì Âu Dương Sùng Hoa hỏi thăm, mà gấp đến độ che miệng của nàng. "Ngừơi muốn hại chết Ngân Tụ sao?"

"Làm sao ngươi lại có bức họa của thái tử gia?"

Âu Dương Sùng Hoa để ý thực sự không phải là phần ngượng ngùng của Ngân Tụ, mà là Ngân Tụ làm thế nào lại có được bức họa của Mặc Ngạo Đình.

"Kỳ thật, trong tay những nha hoàn như chúng em, ai không có mấy bức họa của hoàng tử hoàng tôn, chỉ có điều các chủ tử đều không biết thôi." Ngân Tụ nói với vẻ mặt đương nhiên, "Tiểu thư, em đã nói với người, trong những hoàng tử này, danh vọng cùng nhân khí của thái tử gia là cao nhất . Cửu vương gia cũng khá tốt, dù sao Cửu vương gia đã có hôn ước, nhưng mà thái tử gia không có. Cái này ai không nghĩ trèo cành cây cao. Mà ngay cả nhị tiểu thư hiện tại cũng đặt mục tiêu lên trên người thái tử gia."

Ngân Tụ vừa nhắc tới cái này, rõ ràng mang lên phẫn nộ, "Nhị tiểu thư kia thật sự là không biết xấu hổ, ban đầu còn chết sống muốn thay thế tiểu thư gả cho Cửu vương gia, hiện tại thì tốt rồi, lại muốn câu dẫn thái tử "

"Câu dẫn thái tử?" Ngân Tụ nói không che đậy miệng, Âu Dương Sùng Hoa lại không có bỏ qua mỗi chữ mỗi câu.

"A nha, tiểu thư những lời này ngừơi nghe một chút rồi quên đi, ngàn vạn đừng nói là em nói a."

Ngân Tụ nói quanh co từ kia, nàng cũng biết mình không nên nói.

Cái này nếu để cho nhị tiểu thư cùng đại phu nhân biết rõ, còn không đánh chết nàng a?

"Chúng ta trở về đi." Âu Dương Sùng Hoa nói, rồi đứng lên.

Ngân Tụ vội vàng gật đầu đáp lời, nàng vừa muốn tiến lên, đỡ Âu Dương Sùng Hoa

Nhưng không ngờ, Âu Dương Sùng Hoa cả người đảo qua bên cạnh một cái, cả người rõ ràng cứ như vậy trượt vào trong hồ nước

Chỉ nghe được một tiếng “bùm”, Âu Dương Sùng Hoa rơi xuống, lập tức bọt nước tung toé

Ngân Tụ cả kinh sau đó ngây người nửa ngày, chẳng qua là khi chứng kiến bóng dáng của Âu Dương Sùng Hoa sắp biến mất, mới giựt mình tỉnh lại, bối rối và hô: "Cứu mạng a —— có ai không ——"

Âu Dương Sùng Hoa mặc cho nước ao đắp lên mình, để cho thân thể mình chìm nổi ở đáy nước

"Tiểu thư —— tiểu thư —— cứu mạng a ——"

Ngân Tụ gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nàng chỉ hận tại sao mình không cẩn thận như vậy, tại sao mình không biết bơi lặn

Đáng hận, ngày thường Bắc Uyển này ít có người xuất hiện, lúc này, căn bản là không thấy bóng dáng ngừơi nào.

"Tiểu thư, người cố chống đỡ, Ngân Tụ đi gọi người gíup đỡ ngừơi a"

Ngân Tụ vừa chạy vừa hướng về phía trong ao gọi Âu Dương Sùng Hoa

Nhưng, lúc Ngân Tụ xoay người hết sức thì một bóng dáng đột nhiên vụt qua mắt của nàng .

Còn chưa chờ Ngân Tụ lên tiếng, chỉ thấy người nọ đã rất nhanh chạy về phía bên hồ nước, cứ như vậy nhảy xuống

"Đại thiếu gia"

Ngân Tụ chợt bịt miệng, nhìn Âu Dương Tề Duyệt nhảy đi xuống


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.