Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 81: Tâm khóa 21



Bờ Lạc Hà, liễu xanh đưa đẩy gọi tình, ý xanh nồng đậm gió xuân cười.

Trên sông, đang lúc hoa sen nở hoa, cô gái hái sen hoạt động mái chèo, như con thoi dạt dào trong sóng xanh biếc.

Một chiếc thuyền hoa, chia hoa rẽ liễu, từ từ đi tới.

Mà nơi Mặc Ngạo Đình nghe được tiếng đàn, đúng là từ thuyền hoa kia truyền đến.

Hắn đứng ở bờ sông, nhìn về hướng thiếu nữ đang ngồi đánh đàn bên trong thuyền.

Bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, nhưng lại không thấy rõ ràng dung mạo.

Chỉ là, trong một lúc tiếng đàn kia đã làm cho người ta say mê, đúng là có thể so sánh cùng với nhạc công Phi Tuyết bên người Mẫu Hậu.

Ngoại trừ tiếng đàn của Thượng Quan Phi tuyết, tới giờ còn chưa có nghe được tiếng đàn nào cảm động như thế.

Mặc Ngạo Đình không thể không thừa nhận, quả thật hắn đã bị tiếng đàn động lòng người này thu hút.

Đang lúc Mặc Ngạo Đình động lòng, muốn đi về phía trước thì thanh âm vội vàng của Trường An truyền đến: "Thái tử - - Thái tử…"

Ánh mắt Mặc Ngạo Đình trầm xuống, quay người lại, nhìn về hướng Trường An, hỏi: "Chuyện gì?"

"Thái tử, trong cung truyền lời đến, nói là bệnh của Hoàng Hậu lại tái phát, xin ngài hãy nhanh quay về xem một chút, vào lúc này, vài vị Vương Gia cũng đã đi qua rồi."

Tay Trường An lau mồ hôi trên trán, xa xa hắn cũng nhìn thấy chiếc thuyền hoa.

"Cái gì ----"

Mặc Ngạo Đình bởi vì lời nói của Trường An, trái tim không khỏi chấn động, vội đón nhận dây cương trong tay Trường An, xoay người lên ngựa, cũng không quay đầu lại vội vã đi.

Trường An vội vã bước theo rời khỏi bờ sông.

Tiếng đàn ở trên truyền vẫn lay động.

"Mọi người đã đi xa, ngươi còn đàn cái gì?"

Lạc Thanh Lưu từ trong khoang thuyền đi ra, nhìn Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trên thuyền.

"Giúp ta điều tra một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể làm cho hắn dừng bước."

Ngón tay nhỏ nhắn của Âu Dương Sùng Hoa xoa nhẹ dây đàn, giương mắt nhìn về phía Lạc Thanh Lưu.

"Cho ta thời gian nửa ngày, nhất định có tin tức cho ngươi." Lạc Thanh Lưu nói xong, đưa tay ra một chút, chỉ thấy một nữ đồng cầm con chim bồ câu trắng, từ trong khoang thuyền đi ra, đem chim bồ câu trắng giao đến tay cho Lạc Thanh Lưu.

Lạc Thanh Lưu cầm chim bồ câu trắng, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa tự tin cười, đem chim bồ câu trắng thả bay đi.

"Chẳng lẽ ngươi không tò mò sao?"

Lạc Thanh Lưu ngậm một cây thuốc dài nhỏ, nhả ra một vòng khói, cười nhìn nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa từ trên bàn cầm đứng lên, ánh mắt ngắm nhìn phương xa, đối với câu hỏi của Lạc Thanh Lưu, chỉ có bóng lưng hờ hững của nàng.

Lạc Thanh Lưu nhìn bóng lưng nàng hứng gió, mày nhọn chỉ nhíu lại, cười nói: "Ta nên trở lại lo cho việc học của vị đại tiểu thư kia, ai…,ta thật sựlà chưa từng gặp qua người nào ngốc như vậy, thế nào Giáo Đô vô dụng."

Âu Dương Sùng Hoa vẫn yên lặng không nói, đột nhiên xoay người, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, nói: "Đến lúc rồi"

Lạc Thanh Lưu hơi kinh ngạc một chút, lập tức cười nói: "Thật đã đến lúc?"

Chỉ tiếc Âu Dương Sùng Hoa vẫn không cho Lạc Thanh Lưu bất kỳ câu trả lời gì, mà nàng nhảy từ trên tàu lên, bàn chân đạp nước mà đi.

Lạc Thanh Lưu nhìn bóng dáng của nàng đã ổn định trên bờ, chỉ có thể thở dài.

Thu hồi ánh mắt , Lạc Thanh Lưu phân phó người lái thuyền cặp bờ.

Một lúc lâu sau, trong Âu Dương Phủ.

"Không được, không được, không được, vẫn là không được!" Vẻ mặt giận dữ của Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn chằm chằm Lạc Thanh Lưu, chỉ vào mũi Lạc Thanh Lưu mắng: "Ngươi nói, ngươi rốt cuộc có thật lòng dạy ta hay không, tại sao tài đánh đàn của ta một chút cũng không có tiến bộ."

"Âu Dương tiểu thư, không phải tài đánh đàn của ngươi không có tiến bộ, mà ngay cả vũ điệu cũng như vậy." Trên măt của Lạc Thanh Lưu hiện lên một chút bất đắc dĩ.

Âu Dương Cẩm Nguyệt bị Lạc Thanh Lưu không lưu tình chút nào mà chế nhạo, trên mặt đột nhiên đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn vào Lạc Thanh Lưu.

Lạc Thanh Lưu thu hồi lại ánh mắt, chuyển tầm nhìn về hướng trong phòng, thật có lỗi nói: "Phu nhân, Thanh Lưu là bức lực."

Tô Thanh Tú tự nhiên cũng biết nữ nhi của mình nặng nhẹ thế nào, nếu không phải như thế, nàng cần gì hao tốn nhiều ngân lượng, mời Lạc Thanh Lưu tới dạy cho Âu Dương Cẩm Nguyệt.

Chỉ tiếc, cho dù sư phụ co giỏi đi nữa, mà đệ tử này tư chất tự nhiên lại kém thông minh, cho nên vẫn là không cách nào dạy được.

"Nương, người này căn bản nửa điểm bản lãnh cũng không có, người còn không mau đuổi đi, tìm cho nữ nhi một người sư phụ khác."

Âu Dương Cẩm Nguyệt đi đến bên người Tô Thanh Tú, trừng mắt nhìn vào Lạc Thanh Lưu.

"Thanh Lưu, tư chất Cẩm Nguyệt không có, điều này ta cũng biết rõ, bất quá ngươi như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp, ít nhất phải làm cho tài năng múa của nàng đi lên, đúng không?"

Tô Thanh Tú vỗ vỗ mu bàn tay trấn an Âu Dương Cẩm Nguyệt, giương mắt nhìn về phía Lạc Thanh Lưu.

Lạc Thanh Lưu nhíu mày, nói: "Phu nhân, nếu không phải người đối với Thanh Lưu không tệ, Thanh Lưu đã sớm rời đi. Chỉ tiếc, Âu Dương tiểu thư thật sự quá mức khiến Thanh Lưu đau đầu, sợ rằng sư phụ nào cũng sẽ như vậy. Phu nhân vẫn là mời lão sư khác dạy cho Âu Dương tiểu thư đi."

Nói xong, Lạc Thanh Lưu khom người về phía Tô Thanh Tú, liền muốn rời đi.

"Thanh Lưu, chuyện này, ngươi thật cần phải cho ta nghĩ biện pháp một chút."

Tô Thanh Tú đứng lên, kéo lại Lạc Thanh Lưu, "Ta biết Thanh Lưu ngươi chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng dám làm." Nói xong, từ giữa tay áo lấy ra xấp ngân phiếu, nhét vào trong tay Lạc Thanh Lưu.

Lạc Thanh Lưu nhíu mày, cúi đầu xuống nhìn ngân phiếu trong tay, hẳn là một vạn lượng.

Nhất thời, nét mặt biểu lộ tươi cười, nói: "Phu nhân, người đây là muốn Thanh Lưu làm việc gì cho ngươi?"

Tô Thanh Tú nhìn chung quanh một chút, nghiêng người, kề vào lỗ tai nói nhỏ.

Lạc Thanh Lưu nghe Tô Thanh Tú nói, ánh mắt không ngừng chuyển động.

"Thanh Lưu, chỉ cần ngươi làm xong chuyện này, sau này vinh hoa phú quý tự nhiên không thể thiếu một phần của ngươi."

Tô Thanh tú mỉm cười nhìn Lạc Thanh Lưu.

"Không..không..không, phu nhân, ta sao có thể được"

Lạc Thanh Lưu lại vội vàng lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.