Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 84: Tâm khóa 24



Lạc Thanh Lưu đi theo phía sau Tô Thanh Tú, ra khỏi Bắc Uyển thì nàng đi lên, nói: "Phu Nhân, người cùng Cẩm Nguyệt tiểu thư đi gặp Âu Dương lão gia, ta sẽ không đi, thân phận Thanh Lưu dù sao cũng là kẻ thấp hèn."

"Ân, vậy ngươi về trước đi." Tô Thanh Tú đáp lời, vỗ vỗ lưng bàn tay Lạc Thanh Lưu nói: "Thanh Lưu , tất cả đều giao cho ngươi."

"Dạ, Phu Nhân." Lạc Thanh Lưu khom người, hạ ánh mắt về phía Tô Thanh Tú thở dài.

Tô Thanh Tú mang theo Âu Dương Cẩm Nguyệt rời đi.

Lạc Thanh Lưu nhìn hai mẹ con rời đi, từ đáy mắt yếu ớt của nàng nổi lên một tia cười lạnh.

Cảnh vật thật như tên, bốn ngày ngắn ngủi thuận lợi trôi qua, hôm nay chính la Tết Mẫu Đơn.

Mặt trời vừa lên cao, ánh nắng mặt trời thật là ấm áp .

Rèm che màu tím di chuyển, bên trong khuê phòng cao lớn ấm áp, hoà thuận vui vẻ.

Biệt việt Thái Tử, tỳ nữ Hồng Y cúi mi mắt xuống, tứ ngọc tứ ngọc đũa với bữa tiệc chi bên. (TK suy nghĩ mãi vẫn kg hỉu đc nghĩa câu này,bạn nào hỉu xin sửa lại giúp TK nha.)

Sảnh Vân Vân, chỗ ngồi dành cho khách mời.

Hoàng Hậu cùng Thái Tử ngồi ở trên cao, mà chủ nhân chính của bữa tiệc hôm nay là Liễu Phi Nương Nương, vì vậy nàng đứng ở hàng chủ tọa, một thân hoa phục màu tím nhạt nổi bật, làm cho nàng ung dung mà cao quý.

Còn lại Mặc Âm Trần cùng Liễu Phi Nương Nương ngồi phía bên phải, ánh mắt của hắn nhìn quanh bốn phía.

Phía dưới là các vị Phu Nhân, Tiểu Thư cũng đã ngồi vào chỗ. Trong đó, tự nhiên không thể thiếu được Âu Dương Gia, Đại Phu Nhân cùng Nhị Tiểu Thư.

Đợi mọi người ngồi xuống, tỳ nữ dâng rượu và thức ăn lên. Mặc Âm Trần không khỏi nhìn về phía Liễu Phi Nương Nương cùng Hoàng Hậu, ôn hòa cười hỏi: "Mẫu Phi, Nương Nương, bây giờ có thể để bọn họ bắt đầu."

Liễu Phi Nương Nương cùng Hoàng Hậu liếc mắt nhìn lẫn nhau, gật đầu.

Trong lúc đó, Thái Tử vẫn ngồi yên lặng ở trên ghế, ánh mắt của hắn vẫn dừng lại ở một bóng dáng xinh đẹp cách đó không xa.

"Thái tử nói thế nào?"

Hoàng Hậu nghiêng người, nhìn về phía Thái Tử ngồi bên cạnh hỏi..

Mặc Ngạo Đình giương mắt, nhìn về phía Hoàng Hậu cung kính nói: "Mẫu Hậu nói như thế nào, thì sẽ như thế đó!"

"Tốt lắm. Trần Nhi à, ngươi để cho bọn họ bắt đầu đi." Hoàng Hậu mỉm cười quay người lại, nhìn về phía Mặc Âm Trần nói.

“Dạ." Mặc Âm Trần đáp lời, hắn bước lên trước hai bước, hai tay cùng vỗ một chút.

Không lâu sau, từ phía dưới tha thướt đi ra một người, “Nô tỳ tên là Ngữ Yên, xin ra mắt Hoàng Hậu Nương Nương, Liễu Phi Nương Nương, Thái Tử, Cửu Vương Gia."

Ngữ Yên, Thiên Kim của Tể Tướng Lung Nguyệt Vương Triều.

Ngữ Yên một đầu tóc bóng loáng thật xinh đẹp, mái tóc như mây được bới lên cao, cùng phối hợp vừa vặn với trang sức quý báu, khiến toàn thân nàng càng thêm cao quý, đường nét gương mặt của nàng cho người ta có một loại cảm giác thật linh hoạt.

Một đôi mắt sáng trắng đen rõ ràng, phát ra khí lạnh, khiến cho người ta không hề giận mà tự mình cảm giác sợ.

Nàng sở hữu được dáng người thật xinh đep, ngực lớn eo thon, khi di chuyển cái mông cũng không đặc biệt bãi động, cử chỉ ở bên ngoài đều là một loại nhẹ nhàng quyến rũ.

"Ân. Mau đứng lên đi." Hoàng Hậu cùng Liễu Phi Nương Nương đều khoát tay áo về phía Ngữ Yên.

Ngữ Yên đứng dậy, nàng bước đi liên tục, không nhanh không chậm, thong thả đi tới trước bàn cầm trong lương đình được bố trí ở đối diện.

"Hôm nay tiểu nữ vì Hoàng Hậu, Liễu Phi Nương Nương sẽ đàn một khúc Bách Hoa Thịnh Yến."

Ngữ Yên nói xong, nàng đi về phía chậu đòng bên cạnh rửa tay, lau sạch rồi mới chậm rãi đặt ở trên bàn cầm.

Không bao lâu, một giọng hát yếu ớt vang lên, nhưng lại không mất phần sôi động.

Hoàng Hậu ở phía trước nghe được, ngón tay không khỏi từ từ vỗ trên ghế.

Liễu Phi Nương Nương lặng lẽ nhìn Hoàng Hậu Nương Nương cùng Thái Tử ở một bên liếc mắt một cái, hai bên cười nhẹ một chút liền dời tầm mắt đi chỗ khác.

Mặc Âm Trần vẫn một mực nghe đàn, trong lòng nảy sinh một cỗ kiêu ngạo, như thế nào cũng cảm thấy vẫn là thích Sùng Hoa đàn hơn.

Mặc dù Ngữ Yên này đàn thật không tệ, bất quá vẫn là như vậy kém Sùng Hoa.

Một khúc cuối cùng, Ngữ Yên chân thành đi ra đình nghỉ mát, ngồi ở chỗ của mình..

Sau Ngữ Yên, các vị Tiểu Thư tiếp tục ở trước mặt Hoàng Hậu Nương Nương cùng Thái Tử, thể hiện khả năng tài nghệ của mình.

Người nào không biết, gần đây hoàng Hậu vẫn đang vì hôn sự của Thái Tử mà phiền não, tuổi của Thái Tử đã sớm nên lập phi.

Lần này, mặc dù là Liễu Phi Nương Nương mời yến, nhưng Hoàng Hậu mang theo Thái Tử cùng nhau tham dự, nguyên do trong lúc này, cho dù không nói ra, cũng có thể suy đoán một hai .

"Nô tỳ là Âu Dương Cẩm Nguyệt, thỉnh an Hoàng Hậu, Liễu Phi Nương Nương, Thái Tử, Cửu Vương Gia!"

Thanh âm dễ nghe như Hoàng Oanh xuất cốc, từ giữa không trung truyền đến.

Hôm nay, Âu Dương Cẩm Nguyệt một đầu tóc đen uốn thành nghi thức Bách Điểu Triều Phượng, tóc cắm một cây trâm Lưu Kim, ở giữa trán dán ngọc Dương Chi nhỏ tinh vi màu vàng.

Một đôi mắt to long lanh như sương, long mày vẽ phấn mỏng lả lướt ( chỗ này ta có chém chút ), môi đỏ mọng tựa như hai cánh hoa đào, một chút son, nhất là nốt ruồi son nho nhỏ, nằm ở bên trái nơi khóe miệng, giống như đang thẹn thùng làm cho người ta thêm yêu.

"Uy, đây chính là đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành, Âu Dương Gia, Thiên Kim nhị Tiểu Thư, Âu Dương Cẩm Nguyệt à."

Hoàng Hậu Nương Nương nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt đứng phía dưới, quả nhiên là một tiểu Mỹ Nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Chỉ là đứng như vậy, liền làm cho người ta thêm thương.

"Hoàng hậu Nương Nương, lần này Cẩm Nguyệt vì người mang đến là một khúc Phượng Cầu Hoàng."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn về hướng Hoàng Hậu, cúi người xuống, lui về phía sau.

Khi nàng đi vào sau đình nghỉ mát, bốn phía đình nghỉ mát chợt tối xuống, Thiên Địa trong lúc nhất thời như chìm vào bóng đêm.

"Đây là xảy ra chuyện gì?"

Liễu Phi Nương Nương cùng Hoàng Hậu không khỏi cùng nhau cả kinh.

Khi Mặc Âm Trần muốn tiến lên hỏi thì thấy bốn phía vốn là tối tăm chợt chuyển sáng, mà ở trong lương kia, Âu Dương Cẩm Nguyệt một thân vàng nhạt, trên mặt mang mặt nạ Phượng Hoàng, ngồi trước bàn cầm.

Vây ở bốn phía xung quanh nàng, chính là tám vị vũ cơ dáng mạo thật xinh đẹp.

Cùng lúc đó, tiếng đàn từ từ lay động tới.

Lúc đầu nghe như có tiếng nước từ khe suối chảy ra, giống như là sợi tơ, làm người thêm thương.

Hoàng Hậu bất giác thuận theo thanh âm, thân thể ngay ngắn, nghiêng tai lắng nghe.

Lại nghe kỹ càng lần nữa, một chút rung động, chuyển điệu đạt đến cuối cùng, như xuất hiện tiếng khua của ngọc bị phá vỡ. ( chuyển điệu chắc là đồng nghĩa với chuyển tông )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.