Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 87: Tâm khóa 27



Măc Âm Trần run run thân thể, đi tới trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, cúi đầu, tỉ mỉ nhìn nàng.

"Làm gì nhìn ta như vậy?"

Âu Dương Sùng Hoa dời đi ánh mắt, tầm mắt Mặc Âm Trần nhìn vô cùng chăm chú, làm cả người nàng không được tự nhiên.

Giống như sẽ bị nhìn thấu, khiến cho lòng nàng có chút hốt hoảng.

"Ta chính là muốn nhìn ngươi như vậy. Tốt nhất cả đời ngươi đều ở trong tầm mắt của ta."

Mặc Âm Trần kéo tay Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa quay người lại, khi nàng lần thứ hai ngước mắt, nhìn thấy sắc mặt Mặc Âm Trần có chút ửng hồng, "Ngươi có phải bị bệnh hay không?"

"Có sao?" Mặc Âm Trần sờ sờ gò má của mình, ha hả cười một tiếng, đường đường nam nhi bảy thước, không lẽ ở trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, thân thể lại yếu đuối như vậy.

"Âm Trần?"

Âu Dương Sùng Hoa vội vàng đỡ Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần mềm nhũn tựa vào đầu vai Âu Dương Sùng Hoa, không còn hơi sức nói: " Sùng Hoa, thật xin lỗi, xem ra, ta đúng là bị bệnh."

"Ngu ngốc." Âu Dương Sùng Hoa tự lấy bả vai nhỏ nhắn của mình, đỡ Mặc Âm Trần, từ từ đi tới bên giường.

"Ta rất nặng đi, Sùng Hoa."

Mặc Âm Trần nghiên đầu, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.

"Đừng nói chuyện." Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng khẽ quát một tiếng.

"Thật tốt, thì ra là ngã bệnh có thể khiến Sùng Hoa lo lắng cho ta như vậy."

Mặc Âm Trần lại cảm thấy bệnh này tới thật đúng lúc, bởi vì hắn vẫn là lần đầu tiên, thấy được vẻ mặt ân cần, cùng lo lắng như thế của Âu Dương Sùng Hoa. Âu Dương Sùng Hoa luôn đối với tất cả đều biểu hiện lạnh lùng, nàng là thật đang lo lắng ình.

Như vậy mình đội mưa tới đây, cho dù bị bệnh, cũng là đáng giá.

Âu Dương Sùng Hoa liếc nhìn Mặc Âm Trần, đem hắn đỡ lên giường, ngồi ở bên mép giường, đưa tay cởi nút áo cho hắn.

Mặc Âm Trần bỗng dưng bắt được bàn tay nhỏ bé của Âu Dương Sùng Hoa, giương lên cười nói: "Sùng Hoa, cho tới bây ta cũng không biết thì ra mình lại hạnh phúc như vậy."

"Chớ lộn xộn."

Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, vì Mặc Âm Trần cởi áo ra, cho hắn bớt đi một thân áo ướt.

Mặc Âm Trần từ đầu tới cuối cũng không có dời đi tầm mắt, đầu rất choáng, thân thể rất nóng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thích thú nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

Thích bộ dáng nàng vì mình lo lắng, thích dáng vẻ nàng vì mình bận rộn, thích nàng…

"Ngươi tốt nhất ngủ một giấc."

Âu Dương Sùng Hoa kéo chăn lên đắp cho Mặc Âm Trần xong, liền muốn đứng lên.

Nhưng mà, tay của nàng bị Mặc Âm Trần kéo lại, hắn lộ ra dáng vẻ đáng thương, thỉnh cầu nói: "Theo giúp ta, chớ đi Sùng Hoa"

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Mặc Âm Trần, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của hắn, yếu ớt hạ mi xuống, lần nữa ngồi trở lại.

Mặc Âm Trần vững vàng bắt được tay Âu Dương Sùng Hoa, nhìn nàng không có tính rời đi, lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.

"Sùng Hoa, ta thật sự rất thích ngươi, vô cùng thích ngươi"

Mơ hồ, lóng ngóng vụng về, lời nói chân thành tha thiết từ trong miệng của Mặc Âm Trần thốt ra.

Bên ngoài, chẳng biết mưa đã tạnh lúc nào, nhưng mà, bóng đêm lại càng thêm dày đặc.

Đúng là trăng mờ sau cơn mưa, có thể dẫn dắt ảo tưởng.

Âu Dương Sùng Hoa tựa như nghe được âm thanh xa xa kia, đích thực kêu to: "Sùng Hoa."

Tim đột nhiên căng thẳng, Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần nằm ở trên giường.

Trên môi của hắn tùy tiện hiện ra nụ cười.

Mộng, quả nhiên sẽ không trở thành sự thật.

Năm tháng trôi qua không có được, tình cảm tan biến không trở về.

Vì sao, muốn đem nàng kêu tỉnh.

Tất cả sớm đã không còn tồn tại

Kia từng là tiếng yêu say đắm, giống như một vũ khí sắc bén, một đao chia cắt nọ, lòng sớm đã vỡ nát.

Mặc Âm Trần, nếu ngươi đã phản bội ta, vì sao còn phải gọi ta.

Ngươi biết rõ ta hận ngươi, vì sao còn muốn cho ta trở lại.

Cũng bởi như thế, càng thêm đáng hận.

Bỗng nhiên quay đầu, Âu Dương Sùng Hoa phát hiện chẳng biết tóc bạc lúc nào, trên mặt nhỏ từng giọt, trở nên ẩm ướt.

Ngọn đèn dầu đã sớm bị gió lạnh làm tắt, hơi lạnh trôi nổi ở trong phòng , so với mưa đêm bên ngoài còn giá lạnh hơn, mặt đất ẩm ướt ở dưới ánh trăng chiếu xuống nổi lên màu xanh.

Tuy là không có ánh lửa, nhưng Âu Dương Sùng Hoa vẫn có thể phân biệt rõ ràng tất cả Mặc Âm Trần.

Không biết là sương làm mờ cặp mắt không nhận ra, hay bởi vì bốn phía đen như mực, nhuộm đẫm dưới ánh trăng phủ lên một tầng sa.

Lông mi thật dài thỉnh thoảng khẽ run, gương mặt ngày thường trắng nõn, vào thời khắc này lại cực kỳ diễm lệ, khuôn mặt anh tuấn của hắn ửng Hồng, làm tăng thêm mấy phần quỷ dị mê hoặc.

Hai mí mắt được bao phủ không cách nào nhìn thấy, lại vẫn là có thể khiến cho nàng nhớ lại rõ ràng bên trong.

Không biết đứng yên như vậy bao lâu, sau đó chỉ là tiếng thở dài yếu ớt , cuối cùng bước chân Âu Dương Sùng Hoa, đi về phía trước giường.

Từng bước từng bước không vội vàng, chậm chạp như vậy, thời gian dường như rất lâu, nàng mới đi tới trước giường. Tròng mắt đen trên cao nhìn xuống người trên giường.

Âm Trần cảm thấy thân thể mình cháy nóng bỏng, mí mắt hơi nhấp nháy, nhưng không có mở ra.

Nhưng mà, ngắn ngủi trong nháy mắt, hắn tựa như thấy được một bóng dáng lẳng lặng đứng thẳng ở trước người.

Ngón tay ở dưới khẽ động , nâng lên, thử nắm lấy nàng.

"Sùng Hoa, Sùng hoa.."

Trong miệng không ngừng gọi tên của người đó.

Chỉ tiếc, Âu Dương Sùng Hoa thủy chung chỉ đứng ở trước bên giường, không có đưa tay, càng không có tiến lên.

Tay Mặc Âm Trần mấy lần giơ lên, vung vẫy giữa không trung, đưa lên rồi hạ xuống.

Mệt mỏi, tay cuối cùng không hề giơ lên nữa, mà yên lặng đặt ở trên giường.

Đôi môi thâm thúy khép lại giống như đang nói cái gì, chỉ là mơ mơ hồ hồ, làm cho người ta nghe không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.