Qua mấy làn
khói bàng bạc đang toả lên nghi ngút từ chiếc lư hương trước mặt, ta
nhìn thấy một người phụ nữ cao quý đang ngồi trước bàn, thản nhiên rót
rượu. Bà ta mặc bộ y phục gâấ lụa màu đen, thân váy có thêu hình phượng
hoàng dáng vẻ kiêu hãnh, cực kỳ nổi bật. Bà khẽ gật đầu, phỉ thuý trân
châu trên chiếc mũ kim phượng kiêu sa chạm vào nhau tạo nên tiếng động
vui tai. Khuôn mặt bà giản dị, không hề bôi son trát phấn. Dưới những
trang sức trên người, trông bà lại càng thêm gầy guộc, mỏng manh. Ta bất giác ngây người, quên khuấy mất cả việc phải thỉnh an.
“Ngi lui xuống đi!” Bà nhẹ nhàng đưa lời dặn dò, giọng nói bình tĩnh, không nghe ra được bất cứ cảm xúc vui buồn gì bên trong. Bà đi về phía ta, hương
thơm dịu nhẹ của hoa toát ra từ y phục bà thoang thoảng thơm ngát, vạt
váy bên dưới phấp phới theo bước chân. Phan công công đáp lại một tiếng, khom người cúi chào rồi lui ra ngoài. Ta vội vã quỳ xuống, ngô nghê dập đầu rồi lên tiếng thỉnh an: “Bái kiến nương nương!”
“Ngươi
chiín là Ngọc Phiến Nhi?” Bà bước đến trước mặt, kéo chiếc cằm ta lên,
nhìn ngắm một hồi, rồi bà bóp chặt tay, khiến khuôn mặt ta đau đớn.
“Quả nhiên là một giai nhân xinh đẹp như ngọc như ngà, thảo nào hai vị hoàng tử đều không sợ kháng chỉ mà đòi huỷ hôn vì ngươi.” Giọng nói của bà
không lớn, nhưng vang bên tai ta chẳng khác nào sấm đùng chớp giật. Ta
ngoan ngoãn quỳ ở đó, không dám cất lời. Bà vẫn dang nhéo má ta, còn ta
không dám nhìn thẳng vào bà, chỉ dám lưu lại trên chiếc khay cá xào cải
xanh đặt trên bàn sơn đỏ. Nhìn mấy đĩa thức ăn nóng hổi trước mắt, ta
bất giác liếm mép, bụng kêu òng ọc vì đói.
“Thực đuún là biết
cách mê hoặc người khác, nhìn cái lưỡi ngươi xem.. xem dáng vẻ này, chắc công phu mê hoặc đàn ông của ngươi không tệ.” Bà bật cười lạnh lùng,
giơ cao bàn tay rồi bất ngờ tát mạnh vào mặt ta. Cái tát đó khiến cho ta hoa mày chóng mặt, gần như ngã nhào xuống mặt đất. Chết tiệt,mấy người
phụ nữ trong hậu cung có phải là bức bách lâu ngày nên tính tình và đầu
óc thành ra hồ đồ, nóng nảy hơn người thường không? Ta chẳng qua đói
quá, nhìn thấy thức ăn ngon nên liếm mép, vậy mà cũng bị coi là định mê
hoặc đàn ông. Bà ta động thủ ác độc! Có điều, lúc này dù trong lòng cảm
thấy căm hận đến thâấ xương, thầm nguyền rủa cho mụ yêu tinh này sớm
sang Tây Thiên gặp Phật, nhưng ngoài mặt ta vẫn tỏ ra hiền lành, không
dám chọc giận bà ta.
“Nương nương…” Ta uất ức, giọng nói như thể sắp bật khóc thành tiếng.
“Đúng là đồ vô dụng, thực không biết ngoài vẻ bề ngoài kia, thì ngươi còn cái gì thu hút người khác nữa?” Bà ta lườm ta một cái. Ta liền đảo mắt,
trong lòng lại thầm chử rủa thậm tệ.
“Đúng là đồ khốn kiếp, mắt người đảo như vậy rốt cuộc là đang nghĩ gì chứ, có tin bản cung móc mắt ngươi ra không?”
“Đừng móc, xin người đừng có làm vậy…” Nghe thấy bà ta định móc mắt ta, ta sợ hãi quá, thét lên liên hồi.
“Im miệng!” Bà ta liền tóm lấy ly rượu chạm khắc tinh xảo hất về phía ta.
Rượu mạnh ngấm vào mắt khiến nước mắt ta chảy ra không ngừng. Vết thương trên trán ta lại càng đau tới tận xương tuỷ. Ta vừa định thần thì chiếc lư hương toả mùi dịu mát đã đang đà phi tới. Ta tức thì rụt cổ, chiếc
lư rơi thẳng xuống đất, lăn đến dưới chân ta, lộn vài vòng rồi mới dừng
lại. Ta nhìn thấy chiếc lư tuyệt đẹp đó, trong lòng có chút tiếc rẻ,
không ngờ người đàn bà điên loạn này lại thích đập phá toàn những thứ
đắt tiền. Sau đó, người đàn bà này dướng như quá kích động, liền vơ tất
cả mọi thứ trên bà ném liên tục về phía ta đang quỳ.
Ta cứ quỳ
ới đất hết tránh sang trái, lại né sang phải, bên tai vẫn không ngừng
vang lên những tiếng đập phá ầm ĩ, mọi thứ xung quanh nhanh chóng chìm
trong hỗn loạn. Ta thầm kêu khổ trong lòng, nghĩ lại thì bản thân nào có chọc giận gì người đàn bà này chứ? Những người phụ nữ ở lâu trong chốn
thâm cung chẳng có ai bình thường cả, thậm chí họ còn hung tàn, bạo
ngược, cổ quái, điên cuồng.
“Hồ li tinh, ngươi dám giở trò mê
hoặc, ta sẽ cào nát mặt ngươi ra, xem ngươi còn có thể mê hoặc ai được
nữa? Ngọc Tiến Hiền, ngài thích ả ta đúng không, ta sẽ cho ả ta…” Bà ta
nói cái khỉ gì thế này? Ngọc Tiến Hiền? Phụ thân ta? Lẽ nào bà ta căm
hận mẫu thân ngốc nghếch của ta, nên trút giận lên ta?
“Nương
nương… đã đến lúc dùng bữa tối rồi.” Bên ngoài vọng vào tiếng của một
cung nữ. Người phụ nữ điên cuồng lúc nãy mới đặt chiếc bát vỡ trong tay
xuống, ánh mắt dần mơ màng, rồi từ từ lấy lại nét bình tĩnh lúc đầu. Ta
thở phào một hơi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lúc nãy đúng là sợ chết
khiếp đi được.
“Phụ thân ngươi giờ trong triều đình thân mình
còn khó giữ, vốn tưởng rằng ngài ấy đã nghĩ thông, rồi gả ngươi đến một
nhà bình thường nào đó, coi như cũng là biết tự lượng sức mình. Ai ngờ,
ngươi lại gây ra những chuyện như vậy, mê hoặc Nam Cung Diệp đã đành,
không ngờ lại dám động đến cả Diệu.” Giọng nói của bà ta nghe lạnh nhạt
mà vô tình, khiến ta lạnh cả sống lưng.
“Nếu ngươi còn sống trên thế gian này, Diệu, thằng bé đó không biết còn gây ra bao nhiêu chuyện
ngốc nghếch nữa. Phiến Nhi, nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho Diệu, thì
phải suy nghĩ cho nó chứ? Hiện giờ, Hoàng thượng chỉ chờ nó phạm sai
lầm, chỉ cần sai một bước là thua cả ván cờ. Vậy mà hôm nay, Diệu lại vì ngươi mà đòi huỷ hôn, Hoàng Phủ Trung Nghĩa, văn võ bá quan trong triều sẽ nghĩ thế nào, phụ hoàng của nó sẽ nghĩ sao, bách tính toàn thiên hạ
sẽ nhìn nó bằng con mắt gì? Ngươi cũng không muốn nó thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục, đúng không?” Bà ta từ mắng chửi thị uy, chuyển sang
dịu dàng khuyên nhủ. Ta quỳ bên dưới, nắm chặt hai tay, thầm nghĩ trong
lòng: “Con trai bà làm ra những chuyện đó thì tại sao lại trút giận lên
đầu ta?”
“Ta biết rõ tính cách của Diệu, nếu ngươi không chết,
nó nhất định sẽ không bỏ cuộc. Chỉ khi nào ngươi chết rồi, nó mới hoàn
toàn dứt bỏ được ngươi. Niệm tình ngươi cùng nó đã gần gũi một khoảng
thời gian, ta ban cho ngươi được tự vẫn. Đứa trẻ ngoan, ta biết là vì
Diệu, ngươi sẽ không tiếc hi sinh tính mạng mà phải không?”
Bà
biết cái khỉ mốc gì, ai nói ta sẽ không tiếc tính mạng vì tên hồ li chết tiệt đó? Trong lòng ta chẳng tâm phục chút nào, nhưng cũng không dám
phản kháng lại. Vừa lúc đó, mấy tên thái giám bê một chiếc khay vào, ta
nhìn mấy thứ đặt trên đó, hai mắt trợn trừng, suýt nữa ngất tại chỗ.
“Ba thước lụa trắng, hạc đỉnh hồng, trường kiếm, ngươi hãy chọn một thứ
đi!” Bà ta chán nản phẩy tay, nghiêng người tựa vào chiếc ghế được điêu
khắc tinh xảo phía sau, đợi ta chọn một cách để tự vẫn.
Lụa
trắng, thít vào cổ, chết vừa khó coi vừa đau khổ. Hạc đỉnh hồng, đây là
loại kịch độc, khi uống vào bụng sẽ khiến người ta đau đến đứt ruột đứt
gan rồi mới chết. Muốn ta rút kiếm tự vẫn, bà ta cũng xem trọng ta quá
rồi.
“Ngươi vẫn còn chưa bắt đầu, phải chăng ta đánh giá quá cao tình nghĩa mà ngươi dành cho Diệu?” Giọng nói lạnh lùng của bà khiến
người nghe thực sự ớn lạnh toàn thân. Thật là quái quỷ, bản cô nương
không muốn chết, lẽ nào như vậy chính là vô tình vô nghĩa? Người phụ nữ
xấu xa sống mãi không chết, đồ biến thái đáng khinh bỉ!
“Ta chịu để cho ngươi được chết toàn thân, để ngươi được tự vẫn, nhưng ngươi lại không chịu. Rất tốt, vậy để ta sai người tiễn ngươi một đoạn vậy. Phan
Phúc Toàn!” Bà ta gọi Phan công công vào, rồi liếc nhìn ta bằng đôi mắt
sắc nhọn.
“Dạ thưa nương nương!” Ông ta cúi đầu đáp lại.
Khi thấy sát khí phừng phừng hiện lên trong đôi mắt của ông ta, ta bất giác toàn thân sởn gai ốc. Vào lúc ông ta cầm tấm lụa trắng tiến lại, ta
cũng chẳng để tâm có đắc tội Tô nương nương không liền bò dậy, lồm cồm
định chạy. Không biết có phải do quỳ quá lâu hay vì quá sợ hãi mà hai
chân ta mềm nhũn, đứng cũng chẳng vững. Mới chỉ do dự đôi chút, cổ họng
ta đã bị thít chặt bởi tấm lụa trắng kia.
Phan Phúc Toàn ra tay
rất mạnh, cổ ta đau đớn như thể sắp đứt rời. Ông ta không hề niệm tình
mà buông lỏng đôi tay, ta há miệng nhưng lại chẳng thể phát ra bất kì âm thanh nào, nên chỉ còn cách dùng tay cố gắng kéo tấm lụa trắng trên cổ
ra. Thế nhưng mặc cho ta nỗ lực đến mức nào, tấm lụa trắng đó vẫn cứ
xiết chặt lấy cổ ta, càng ngày càng chặt. Ta không thể hít thở, hai chân bất lực loạng choạng trên mặt đất. Ta ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào hoa văn chạm trổ ở những khung gỗ trước mặt, những hình long phụng điêu
khắc lúc này đều trở nên đáng sợ, kì quái lạ thường.
Ta thực sự
không cam tâm nếu phải chết như thế này. Trong mơ màng, trước mặt ta lại hiện lên khuôn mặt tràn đầy tà khí của Diệu, chàng nhìn ta rồi nói với
ta bằng giọng điệu xấu xa: “Phiến Nhi, ta còn đợi nàng về làm nương tử
của ta nữa…” Trong khoảnh khắc, đôi mắt ta ướt đẫm, ta thực sự không nỡ
rời xa chàng. Ta vẫn còn chưa gả cho tên hồ li xấu xa đó, ta muốn được
làm tân nương tử của chàng…
***
“Phiến Nhi, đồ ham ăn,
nàng còn chưa chết đâu, đừng ngủ nữa, còn ngủ nữa là sẽ thành heo đấy,
lúc đó thì thực sự không gả được cho ai đâu!” Bên tai ta lại vang lên
giọng nói xấu xa của Diệu, trong lòng ta thầm than thở, thì ra trước khi chết, người mà ta nhớ đến vẫn cứ là chàng.
“Phiến Nhi, Phiến
Nhi, đồ ham ăn, đồ ngốc, cô nương đanh đá…” Đáng ghét, giọng nói của
chàng cứ vang mãi bên tai ta, câu nào cũng dịu dàng, câu nào cũng tràn
đầy yêu thương, khiến ta chìm trong sung sướng!
“Khụ… khụ…” Ta
bật ho dữ dội, bất giác mở mắt ra, thứ đầu tiên ta nhìn thấy chính là
khuôn mặt tuấn tú mà đầy tà khí của Diệu. Đôi mắt chàng đỏ ửng, khuôn
mặt cực kỳ lo lắng. Ta nằm trong vòng tay chàng, bên cạnh là Phan công
công đang run rẩy quỳ đợi, tấm lụa trắng rơi trên mặt đất. Ta còn nhìn
thấy bên cạnh Diệu có một thanh trường kiếm. Vậy là ta gần như đoán được chàng đã xông vào đây như thế nào, chắc khi nhìn thấy cảnh tượng ta bị
thắt cổ, chàng đã tung kiếm chém đứt dải lụa trắng đó.
Nhìn thấy chàng, mọi uất ức trong lòng ta trào dâng dữ dội, rồi bật khóc thành
tiếng, chỉ còn thiếu một chút nữa, một chút nữa thôi là ta sẽ không thể
nào gặp lại chàng nữa rồi.
“Đừng khóc nữa, đồ ham ăn, không sao
rồi, có ta ở đây! Ta mãi mãi sẽ ở bên nàng.” Chàng đưa lời dỗ dành, ôm
chặt ta trong đôi tay run rẩy.
“Diệu Nhi, con làm vậy là có ý gì?”
“Mẫu thân làm vậy thì có ý gì?” Chàng lạnh lùng bật cười, đưa lời hỏi vặn.
“Con đang muốn chống đôi với mẫu thân sao?”
“Nhi thần không dám!” Diệu ôm chặt lấy ta, ánh mắt vô cùng dịu dàng, chàng
mỉm cười, nhìn ta chăm chú, nụ cười đó khiến ta cảm thấy an tâm lạ
thường. Thế nhưng giọng nói của chàng lại rất lạnh, lạnh đến mức không
mang theo bất cứ hơi ấm nào. Câu nói cùng thái độ đó của chàng khiến
người phụ nữ ăn mặc sang trọng kia buồn bã, hít một hơi thật sâu.
“Ta còn tưởng con đã không còn chuyện gì không dám làm nữa?” Giọng nói
nghiêm nghị của bà cất lên. Diệu bất giác cau chặt đôi mày.
“Chuyện nhi thần không dám làm có quá nhiều, nhi thần không hề muốn to gan với
mẫu phi. Chỉ là, dù không dám nhưng đến mức này, khi bị ép đến đường
cùng thì cũng phải phản kháng lại thôi.” Chàng bình thản đáp, giọng điệu tràn đầy uy hiếp. Người phụ nữkia nhìn chàng bằng ánh mắt ngỡ ngàng, cứ như thể chưa từng quen biết chàng vậy.
“Đừng có ép nhi thần!”
Chàng nhẹ nhàng lên tiếng. Giọng nói nghe qua thì tưởng bất cần, nhưng
kì thực lại vô cùng quyết đoán. Tô nương nương đứng bật dậy khỏi ghế,
như thể gặp phải chuyện gì quá đỗi kinh ngạc.
“Đươc! Được lắm, có ả ta rồi, con không cần người mẫu thân này nữa sao?”
“Nhi thần không dám!” Chàng vẫn cứ trả lời như vậy, nhưng chẳng hề tỏ ra yếu thế.
“Chúng ta về nhà, đồ ham ăn, có phải nàng chưa ăn cơm không, sao lại nhẹ thế
này.” Chàng bế bổng ta lên, không nhìn người phụ nữ kia thêm một lần nào đi thẳng ra phía ngoài cửa, và đương nhiên không ai dám cản chàng lại.
Giây phút đó, ta có thể cảm nhận được luồng sát khí đáng sợ toả ra từ
người chàng, ngụ ý: Kẻ nào cản đường ta sẽ chết! Ta bỗng cảm thấy thật
mệt mỏi, liền nép đầu vào lòng chàng. Mái tóc dài của chàng chảy dài
xuống mặt ta, khiến ta có cảm giác ngứa ngáy. Ta vén tóc chàng sang một
bên, nhưng chàng chỉ mỉm cười, chứ không hề tức giận.
“Yên tâm
đi, ta nhất định sẽ khiến người trong thiên hạ này không ai có thể hoặc
dám làm hại đến nàng, ta nhất định sẽ làm được… sẽ bảo vệ được nàng.”
Giọng chàng nhẹ nhàng, khe khẽ, ta nghe mà thấy vô cùng xúc động. Rồi ta cảm thấy mơ màng, mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ ảo. Ta nép sát vào
lồng ngực chàng hơn, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ dịu êm.
***
Khi tỉnh dây, ta đã nằm trên giường, tấm rèm mỏng tuyệt đẹp ngăn ánh nắng
gay gắt đầu hạ ở bên ngoài cửa sổ rọi vào. Ta nằm trên giường, lười
biếng đưa mắt nhìn xung quanh. Ta nhìn nơi mình đang nằm, khẽ chạm vào
thành giường được chạm trổ điêu khắc tinh tế, tỉ mỉ, toàn những hoa văn
long phượng cao quý mà nhã nhặn… Những hoa văn phức tạp, tinh tế, tuyệt
thế vô song này vừa nhìn là biết do người thợ giỏi nhất kinh thành
Trường An này tạo nên, ngay cả phủ Thừa tướng cũng chẳng thể nào có được thứ đồ xa xỉ như vậy. Chủ nhân của chiếc giường này đúng là một người
biết hưởng thụ. Bỗng ta nhìn thấy những bức tranh chữ tinh tế được treo
xung quanh phòng, trái tim ta đột ngột thắt lại, chiếc giường này… đầu
ta ngây đờ ra, đột nhiên toàn thân toát mồ hôi lạnh giá, tiếp đó trong
đầu ta liền hiện lên hình dạng tên hồ li yêu nghiệt kia nằm trên chiếc
giường này với nụ cười đầy quyến rũ.
“Á!” Ta thét lớn. Tên hồ li chết tiệt, tên hồ li thối tha, tại sao ta lại ở trong phòng chàng? Tại
sao ta lại nằm trên giường chàng thế này chứ?
“Đừng có thét nữa, vừa sáng ngày ra, nàng định dạo tướng công nàng sợ chết khiếp à?” Một
giọng nói lười nhác vang lên bên tai, mang theo chút bất mãn.
Ta bất giác sởn gai ốc toàn thân, quay đầu lại, đưa mắt tìm kiếm nơi phát
ra thứ âm thanh đáng sợ đó. Chỉ thấy một người đang nằm ngay cạnh mình,
chàng để trần thân trên, ánh mắt mơ màng buồn ngủ, tóc dài buông lơi,
tựa trên gối đầy biếng nhác. Chàng nhìn ta mỉm cười tít mắt, khoé mắt
vẫn còn chút mơ màng của người mới tỉnh, trông tinh quái như loài hồ li. Ta nuốt nước miếng, tận hưởng bức tranh xuân sắc trước mặt…
“Nàng đã nhìn đủ hay chưa?” Diệu cười, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của ta.
Cảm giác ấm áp truyền từ tay đi toàn thân, khiến cả người ta cứng đờ.
Chàng đang nhìn chăm chăm về phía ta, ánh mắt rạo rực như biển đó thực
sự khiến ta say đắm. Chàng nhìn ta ánh mắt tràn đầy mê hoặc, đối diện
với ánh mắt này, toàn thân ta phút chốc nóng bừng lên.
“Vô sỉ,
biến thái, hạ lưu, dâm tặc…” Sau vài giây lúng túng, ta đã ý thức được
bản thân lại vừa bị tên hồ li chết tiệt này mê hoặc. Trong lúc thẹn
thùng, ta liền tóm lấy chiếc gối bên cạnh ném về phía chàng. Còn chàng
thì bật cười ha ha, ta phát bực đánh không ngừng lên mặt và cơ thể
chàng.
“Này, nàng định mưu sát tướng công à? Có phải nàng điên
rồi không? Cô nương đanh đá, đứng đánh nữa!” Chàng tóm lấy tay ta, không để ta động đậy gì thêm.
“Chàng thừa nước đục thả câu, thật là
bỉ ổi!” Tuy rằng không đánh được nữa, nhưng ta vẫn không ngừng mở miệng
càu nhàu. Cứ nhớ lại tối qua… ta và chàng… ta lại cảm thấy vô cùng uất
ức và bi phẫn.
“Là nàng tối qua không để cho ta đi mà! Nàng
không nhớ sao? Hôm qua nàng ôm chặt lấy ta, ta vừa định rời đi, nàng vừa khóc vừa thét, thế nên ta đành phải ôm lấy nàng đi về phòng mình để ngủ thôi.” Mặt chàng tỏ vẻ uất ức, nhìn ta bằng đôi mắt ngây thơ, vô tội.
“Cái gì, như vậy nghĩa là sao?” Ta gãi đầu gãi tai, tại sao giờ người chủ động lại là ta chứ?
“Ý ta có nghĩa là… ta cũng là lần đầu tiên, nàng… phải chịu trách nhiệm
với ta!” Chàng ngồi dậy, tiến sát lại chỗ ta, đưa miệng ghé sát vào tai
ta rồi lên tiếng đầy ám muội.
“Hả? Ta phải chịu trách nhiệm? Tại sao ta phải chịu trách nhiệm? Mà chịu trách nhiệm thế nào?” Ta thét liên hồi đầy hãi hùng.
“Tại sao nàng lại thét lớn thế, đừng có thét nữa, tai ta sắp điếc rồi!”
Chàng nhìn ta chăm chăm, đột nhiên bật cười thành tiếng. Ta ngô nghê,
nghiêng đầu nhìn về phía chàng đầy nghi vấn.
“Đừng có đưa ra bộ
mặt muốn khóc thế, ta lừa nàng thôi, đồ ngốc! Tối qua nàng thần trí
không tỉnh táo, nếu ta làm gì đó với nàng, chẳng phải là thiệt to hay
sao? Chính nàng nói ta là con hồ li còn gì, làm sao lại dễ dàng để nàng
chiếm được món hời lớn như vậy được! Nàng đã tưởng bở quá rồi đó!”
“Vậy tại sao ta lại… nằm trên cùng một chiếc giường với chàng?” Ta đỏ mặt lên tiếng hỏi.
“Hôm qua nàng sợ hãi như vậy, toàn nói mấy câu linh tinh, khi ta quyết định
ngủ cạnh, nàng mới ngon giấc hơn được một chút.” Chàng đưa tay xoa phần
trán vừa bị ta đập lên, than dài một tiếng, giọng điệu không còn cợt nhả như trước, mà mang theo chút thương xót dịu dàng.
“Có phải chàng đã bị đánh rất đau không?” Ta thấy chàng đưa tay xoa trán, trong lòng lại cảm thấy áy náy.
“Để ta đánh lại xem nàng có đau không nhé?” Chàng chán nản đưa tay lên, ta
vội vã nhắm mắt, mãi một lúc lâu, vẫn không thấy bàn tau kia hạ xuống.
Thế rồi ta thấy chàng đưa tay đặt lên mái tóc ta, sau đó vuốt nhẹ lên
má, lên cổ, cuối cùng là đến sau gáy. Đột nhiên chàng kéo ta lại gần,
đặt đôi môi nóng bỏng lên môi ta. Ta vô cùng hoang mang, đẩy chàng ra
theo phản xạ, nhưng chàng lại càng thêm quấn quýt đầy yêu thương. Mùi
rượu thoang thoảng toả tới, đó là mùi rượu Trúc Dạ Thanh, thanh nhã mà
cuồng nhiệt.
Trong khoảnh khắc, ta chẳng thể suy nghĩ được gì,
cả người dần trở nên mơ màng, bất lực trước nụ hôn của chàng, cảm giác
đó như bay bổng trên chín tầng mây. Ta ngô nghê, vụng về đáp lại nụ hôn
đó. Chàng đã từng nói, khi chàng hôn, ta có thể hít thở bằng mũi. Chàng
đột nhiên rời môi, ta nghi hoặc mở mắt thì liền thấy đôi mắt đen nháy
tinh quái của chàng. Ánh mắt Diệu mỉm cười dịu dàng, dường như rất thích phản ứng của ta lúc này. Ta hơi hoang mang trước cái nhìn đó, vừa định
quay đầu đi chỗ khác, chàng đã giữ lấy cằm không cho ta động đậy. Phút
chốc cả người ta cảm thấy nặng nề, thì ra chàng đã ghé sát lại phía ta,
ngả cả cơ thể lên người ta. Nụ hôn cuồng nhiệt, đắm say tiếp theo khiến
ta suýt thì tắt thở.
Bàn tay chàng từ từ di chuyển đến phần thắt lưng của ta, chỉ một động tác nhẹ, dải thắt lưng đã tung ra. Bàn tay
chàng đưa vào bên trong y phục của ta, cả người ta tức thì run rẩy, định đẩy chàng ra, nhưng toàn thân đã cứng đờ không động đậy được. Chàng đưa ngón tay lả lướt trên da thịt ta tựa thể gảy đàn. Ta bất giác căng cứng toàn thân, ngón tay chàng khá lạnh, thế nhưng những nơi chàng chạm vào
đều nóng như lửa đốt. Trái tim ta đập loạn xạ không ngừng, chỉ cảm thấy
đang có ngọn lửa lớn rạo rực trong tim. Lúc này, chỉ có chàng mới có thể huỷ diệt ngọn lửa đó mà thôi. Ta bỗng thấy dục vọng dâng trào càng lúc
càng mãnh liệt trong mắt chàng, trong lòng bỗng căng thẳng và sợ hãi.
“Phiến Nhi!” chàng gọi ta, giọng điệu tràn đầy sự chờ đợi.
“Hãy cho ta…” Giọng nói chàng cũng run rẩy, dường như chàng đang căng thẳng
chẳng kém gì ta. Ta vùng vẫy đầy hoang mang, nhưng tay chân đã bị chàng
ghì chặt. Chàng cúi xuống trao cho ta nụ hôn nồng thắm, dịu dàng, thận
trọng mang theo chút khát vọng dị thường, chứ không còn hung tàn như khi nãy.
Lúc này đang giữa mùa hạ, cho dù là vào sáng sớm, không
khí cũng nóng gắt lạ thường, lòng bàn tay ta toát đầy mồ hôi, ngón tay
xiết chặt lên bờ vai của Diệu, vậy mà chàng vẫn không hề ngừng lại cuộc
“xâm lược” trên cơ thể ta.
“Vương gia, đã đến lúc dùng điểm tâm
rồi!” Chính vào lúc ý thức của ta dần mờ đi, thì ngoài cửa đột nhiên
vọng vào giọng nói dõng dạc của thị nữ của chàng, Tiểu Thanh.
“Diệu…” Ta vừa định trả lời, chàng đột nhiên ấn chặt ta xuống giường, nhìn ta
đắm đuối, đôi mắt tràn trề dục vọng trước nay chưa từng có.
“Kệ
nàng ta!” Giọng nói của chàng khàn khàn, gần như đang khẽ thét. Bàn tay
chàng lại dịch chuyển đến phần y phục xộc xệch của ta, như múôn tháo nốt chút cản trở cuối cùng. Ta cảm thấy vô cùng căng thẳng, chỉ còn biết
nhắm mắt lại không dám nhìn chàng thêm nữa.
“Vương gia, đã đến lúc dùng bữa rồi ạ!”
“Thật là phiền phức!” Diệu lẩm bẩm kêu than một câu. Nhìn dáng vẻ cáu kỉnh như trẻ nhỏ của chàng, ta bất giác thấy buồn cười.
“Từ công công trong cung đã đợi lâu rồi, Hoàng thượng muốn mời Ngọc cô
nương dùng bữa sáng xong nhập cung diện thánh.” Tiểu Thanh vẫn không
chịu lùi bước, giọng nói của nàng ta chẳng khác nào xô nước lạnh tạt
thẳng lên người ta. Hoàng thượng? Cũng không biết có phải vì sợ hãi mà
ta tỉnh táo hơn nhiều, ý thức được bản thân đang làm gì, liền tóm chặt
lấy chăn, đẩy Diệu ra khỏi người mình.
“Đừng động đậy…” Diệu khẽ lên tiếng, chàng chống tay lên gối, hơi thở nặng nề. Tiếng hơi thở hổn
hển, gấp gáp mà kịch liệt, vầng trán chàng toát đầy mồ hôi, đôi mày cau
chặt, dường như đang kìm nén điều gì đó.
“Diệu…”
“Đừng
nói gì, đợi… đợi ta một chút!” Chàng nắm chặt lấy chiếc gối của ta,
chiếc gối bị chàng nắm đến mức mói mó, có thể thấy chàng đang kiềm chế
bản thân một cách khó nhọc. Một lát sau, dường như thoải mái hơn, chàng
ngồi thẳng dậy, nhưng không nhìn ta nữa.
“Mau chuẩn bị cho Ngọc
cô nương một bộ y phục mới!” Chàng lạnh lùng đưa lời dặn dò. Lúc này ta
mới phát hiện, y phục trên người của mình đã bị xé rách, nhớ lại cảnh
tượng khi nãy, mặt ta bất giác đỏ bừng, tim đập thình thịch.
“Dạ!” Tiểu Thanh đứng bên ngoài trả lời. Quả là cô đã được dạy dỗ kĩ càng.
Đợi đến khi ta thay xong y phục, chải chuốt đầu tóc đâu vào đấy, trời đã
không còn sớm nữa. Bước ra khỏi căn phòng Diệu, ta cảm thấy có chút ngại ngùng, cúi rạp đầu, mặt đỏ bừng bừng. Thế nhưng những người hầu kẻ dưới đều tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng ta cảm thấy vô cùng ảo não, bắt đầu nghi ngờ liệu tên hồ li này có phải thường xuyên đưa
phụ nữ về qua đêm tại phòng của mình hay không? Ta càng nghĩ lại càng
cảm thấy hoài nghi, trong lòng cũng bắt đầu phẫn nộ.
“Làm sao
thế, mới sáng ra mà miệng nàng đã chu lên đến mức có thể treo được cả
một chiếc đèn thế?” Diệu thấy ta đã thay xong y phục, liền vui vẻ lại
gần nói chuyện. Nhưng ta chỉ hừm một tiếng, không thèm đáp lại.
“Có phải nàng tức giận vì khi nãy ta đã không tiếp tục làm chuyện đó?”
Chàng vừa nói xong, ta liền đưa tay đánh chàng, không ngờ bị chàng tóm
chặt được. Diệu đứng đó bật cười khoái chí, ta tuy trong lòng tức giận
nhưng cũng chẳng làm được gì chàng.
“Khụ… khụ…” Từ công công
đứng gần đó khẽ hắng giọng đánh tiếng, xem ra ông ta có vẻ rất không hài lòng vì hai chúng ta không buồn chú ý đến sự có mặt của mình.
Nghe nói lão thái giám họ Từ này từ nhỏ đã theo hầu Hoàng đế, thế nên hiện
nay ông ta có địa vị khá cao trong hoàng cung, được Hoàng đế yêu quý vô
cùng. Ngay cả lão thần nhất phẩm cũng phải lễ phép, tử tế với ông ta vài phần. Ta nhanh chóng bước đến trước mặt Từ công công hành lễ. Từ công
công liếc mắt nhìn qua, cũng chẳng buồn nói lời khách khí, dường như
hoàn toàn không hề coi vị thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng như ta ra
gì.
“Ngọc cô nương, Hoàng thượng ra lệnh mời cô nương nhập cung.” Một lúc sau, ông ta mới chậm rãi lên tiếng.
“Từ công công, ta vừa hay cũng muốn nhập cung thăm phụ hoàng, chi bằng…”
“Hoàng thượng có dặn thêm, chỉ mời một mình Ngọc cô nương vào cung, xin Tần
vương Điện hạ lượng thứ!” Từ công công ngẩng đầu, chẳng buồn nhìn Diệu,
đưa lời chặn họng chàng luôn. Sắc mặt Diệu sầm hẳn lại, ánh mắt tràn đầy nộ khí, tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, chàng đã lấy lại dáng vẻ lười
nhác, bất cần mọi khi.
“Ngươi…” Ta vừa định lên tiếng, Diệu đột
nhiên véo bàn tay của ta. tức thì ta nuốt hết những lời mắng chửi vào
lòng. Ta quay lại nhìn Diệu, chàng mỉm cười nhìn Từ công công như thể
tất cả mọi thứ chưa từng xảy ra. Trong lòng ta thoáng nhói đau. Diệu dù
gì, cũng đường đường là Tam hoàng tử, hiện nay, vì ông ngoại là đại học
sĩ đã cáo lão về quê, lại thêm việc thỉnh chỉ xin huỷ hôn đòi lấy ta, đã đắc tội với Hoàng Phủ Trung Nghĩa, địa vị vì thế càng ngày càng yếu đi. Lúc này nhìn xem ngay đến một lão công công cũng không thèm nể mặt,
chẳng coi chàng ra gì hết.
“Từ công công, ngài theo hầu Phụ
hoàng thời gian dài như vậy, khắp thiên hạ này chắc chẳng còn ai có thể
hiểu con người của Phụ hoàng hơn ngài nữa, không biết ngài có biết tại
sao đột nhiên Phụ hoàng lại muốn gặp Phiến Nhi không?” Giọng Diệu rất
khiêm nhường, Từ công công nghe xong liền nhếch miệng mỉm cười, xem ra
ông ta rất thích nghe mấy câu nói kiểu này. Từ công công nhìn ta đầy thú vị, lúc này không còn nét kiêu ngạo như trước nữa.
“Tâm ý của
Hoàng thượng, phận làm nô tài như lão nô làm sao có thể đoán biết được
chứ? Ngọc cô nương đến diện thánh là sẽ biết ngay thôi.” Giọng nói ẽo
ợt, the thé của ông ta vang lên khiến ta khó chịu cực kỳ. Mấy tên thái
giám này đều là tiểu nhân bỉ ổi, mắt chó nhìn người thấp kém. Diệu tuy
rằng bên ngoài trông lười nhác bất cần, lãng tử vô tài, nhưng ta biết
chàng kiêu ngạo hơn bất cứ người nào. Từ nhỏ đến lớn, cho dù chịu bao
nhiêu uất ức, chàng cũng không bao giờ nhận sai, không chịu cúi đầu, chỉ dùng thái độ bất cần, thách thức mà công kích lại những người đã gây
đau khổ cho bản thân. Vậy mà lúc này, chàng lại chịu cúi đầu trước một
viên thái giám bỉ ổi, điều này e rằng con đau khổ hơn là đâm chàng một
nhát đao chí mạng. Thế nhưng ngay vào lúc này, cho dù chàng đã chịu lép
vế, đối phương vẫn cứ chẳng nể mặt chút nào.
“Từ công công…” Ta
thực sự tức giận vô cùng, vừa định lên tiếng cãi lại, bàn tay lại nhói
đau, Diệu nắm tay ta càng chặt hơn trước.
“Từ công công nói rất
đúng, chỉ là từ nhỏ Phiến Nhi ở trong khuê phòng, không hiểu mấy lễ tiết trong cung, ta thực sự lo lắng nàng sẽ vô tình khiến Phụ hoàng tức
giận, có điều may mà có Từ công công ở đây. Công công nắm mọi chuyện
trong cung rõ như lòng bàn tay, vẫn mong công công đưa lời nhắc nhở.”
Diệu lại tiếp tục nói thêm.
Trong lòng ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ, không quen với dáng vẻ cúi đầu hạ giọng của chàng như vậy chút nào.
“Từ công công, nghe nói ngàu tinh thông cờ đạo, chỗ ta có một bộ cờ bằng
bạch ngọc, là cống phẩm quý giá do sứ thần nước chư hầu cống nạp, hi
vọng hôm nào đó có thể thỉnh giáo ngài vài ván.” Diệu vừa nói xong, sắc
mặt Từ công công đã đỡ kiêu căng hơn trước vài phần.
“Luận về
cầm kì thi hoạ, khắp thành Trường An ai có thể sánh được với Điện hạ
ngài chứ? Điện hạ thường hay phong hoa tuyết nguyệt, lão nô nào dám sánh với ngài?” Từ công công hôm nay đã được đắc thế rồi nhưng vẫn không
quên đưa lời nhục mạ Diệu thêm lần nữa.
“Tâm trạng của Hoàng
thượng hôm nay không tệ, lão nô cũng chưa thấy tức giận điều gì.” Từ
công công nói một hồi, lúc này mới vô tình nới một câu, còn Diệu coi như cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đa tạ công công!” Chàng mỉm cười đáp
lại, nhưng nụ cười đó thực sự chẳng vui vẻ chút nào. Còn bản thân ta lúc này đã tức giận đến nóng rực toàn thân, trong lòng không ngừng mắng tên thái giám chết tiệt kia mấy chục lần.
“Ta ra bên ngoài đợi Ngọc cô nương.” Thái giám già họ Từ hất cằm bước ra ngoài. Ông ta vừa đi mất, ta đã nhổ một bãi nước miếng.
“Đồ ham ăn, dáng vẻ nàng tức giận trông rất là xấu xí!” Diệu nhẹ chớp mắt lên nói, nhưng ta nhanh chóng trợn mắt lườm lại.
“Có điều, ta thực sự rất thích dáng vẻ muốn mắng mà không dám mắng, âm thầm nguyền rủa người khác trong lòng của nàng. Nàng không biết nét mặt của
nàng khi nãy trông thú vị đến mức nào đâu!” Chàng ghé sát vào sau ta,
giọng nói truyền đến mang theo cảm giác ám muội kì lạ.
“Cái gì
mà không dám mắng, nếu không phải chàng ngăn lại, ta sớm đã đán đấm tên
thái giám chết tiệt đó một trận rồi. Ta nguyền rủa lão ta sinh con trai
không có mông.”
“Thái giám thì làm sao sinh con trai được, đồ ngốc!”
Đột nhiên Diệu nghiêm mặt, đưa lời dặn dò: “Nghe đây, lát nữa diện kiến Phụ hoàng, dù thế nào, nàng tuyệt đối không được cãi lại.”
“Có cho
ta mười lá gan, ta cũng chẳng dám cãi lại Hoàng đế.” Ta lẩm bẩm. “Ta
cũng chỉ dám thì thầm chửi mấy tên thái giám chết tiệt thôi.” Diệu lặng
người trong giây lát rồi bật cười lớn tiếng.
“Ha ha, ta suýt nữa quên mất, đồ ham ăn của ta còn tham tài, tham của hơn mấy tên thái giám khốn kiếp kia nhiều… ngoài ra còn… sợ… sợ… chết… á… hung hãn!” Mỗi khi
chàng nói thêm một từ, ta lại véo chàng một cái, Diệu chỉ còn biết hít
một hơi thở sâu, tuy vậy ngoài miệng vẫn cứ cố nói hết mới thôi. Ta trợn mắt lườm chàng, chẳng khác nào một con thú nhỏ hung tàn.
“Xem
ra mấy đứa Hoa Hoa, Thảo Thảo nói không sai, nàng đúng là một cô nương
chuyên ăn hiếp kẻ hiền lành, cúi đầu lấy lòng ác bá, mỗi khi gặp phải
đối tượg nào không dám đắc tội thì trong lòng lại âm thầm nguyền rủa,
chửi bới mười tám đời tổ tiên nhà người ta. Hơn nữa, mỗi lần gặp được
những người lương thiện như ta thì lại động tay động chân, ăn hiếp không thương tiếc.” Diệu nhìn ta, mím môi, như một đứa trẻ chịu uất ức nhiều
ngày, sau đó vén tay áo cho ta nhìn những chỗ bị ta véo lúc này đã đỏ
rực cả lên. Dáng vẻ đó quả thật giống như chàng đã bị ta ăn hiếp một
cách thê thảm, thậm tệ vậy. Ta hừm một tiếng tức giận, chẳng thèm để tâm đến chàng nữa.
“Lát nữa vào cung, nàng không phải sợ, ta sẽ ở
bên cạnh nàng.” Chàng nhìn ta, không còn đùa cợt như vừa rồi nữa. Ta
lặng người, chàng sẽ ở bên cạnh ta, lúc nãy Từ công công đã nói không
cho chàng nhập cung rồi mà? Lẽ nào… chàng lại định kháng chỉ? Ta chẳng
còn thời gian suy nghĩ nhiều thêm nữa, lão thái giám đứng chờ bên ngoài
đến độ bực bội rồi, ta đành nghiến răng, bước ra khỏi cửa.
***
Ta đi theo Từ công công rẽ trái quẹo phải mãi trong cung. Cả dọc đường ánh nắng gay gắt khiến ta mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt nóng bừng, càng lúc
càng mệt mỏi. Cũng không biết Hoàng đế lão gia có phải hàng ngày vô cùng rảnh rỗi hay không, rõ ràng có thể đi thẳng, tại sao cứ phải làm những
hành lang ngoằn nghèo thế này chứ? Ta nóng đến mức phát điên, trong lòng chẳng thoải mái chút nào, bước di chàng lúc càng thêm nặng nề. Vị Từ
công công kia nghe tiếng bước chân của ta liền quay đầu lại nhìn, nét
mặt tỏ vẻ khinh bỉ.
“Ngọc cô nương, chút nữa bước vào nội điện,
phải bước đi nhẹ nhàng, nếu không, kinh độngtới Hoàng thượng, chẳng ai
có thể giữ được tính mạng cho cô đâu.” Tên thái giám chết tiệ, Hoàng đế
nhà ông có lá gan thỏ đế hả? Chỉ là bước chân nặng nề đôi chút thôi mà
cũng bị kinh động? Tuy rằng trong lòng vô cùng không phục, nhưng ta vẫn
ngoan ngoãn bước đi nhẹ nhàng hơn, theo sát phía sau ông ta.
Đi
theo lão thái giám một đoạn đường dài, chính vào lúc tính nhẫn nại của
ta lên đến đỉnh điểm, thì ta nhìn thấy tấm biển vàng óng ánh của điện
Cam Lộ hiện ra trước mặt. Ta nhanh chóng theo lão thái giám bước vào
điện. Vừa nhấc chân qua thềm gió mát thổi tới, làm tan biến mọi cảm giác nóng nực trên người lúc nãy.
Trong điện Cam Lộ mát mẻ lạ
thường, những cơn gió nhè nhẹ khiến ta cảm thấy sảng khoái hơn nhiều. Ta hiếu kì đưa mắt ngó nghiêng, chỉ thấy một người cung nữ đang đứng kéo
chiếc quạt, tạo nên nhưng cơn gió mát mẻ. Người đàn ông trước mặt đang
quay lưng lại với ta, toàn thân toát lên khí chất cao sang, thanh nhã.
Không cần phải đoán đây chính là phụ thân của Diệu và Diệp, lão Hoàng đế Nam Cung Hạo.
“Tiểu nữ Ngọc Phiến Nhi… Ngọc Phiến Nhi…” Thôi
chết, chưa có ai dạy cho ta biết khi bái kiến Hoàng thượng phải nói thế
nào. Ta cố gắng nhớ lại cảnh vẫn hay diễn ra trong các vở kịch, thế
nhưng không biết có phải vì cảm thấy căng thẳng quá hay không mà lúc này đầu ta trống rỗng, chẳng nhớ ra gì hết.
“Ngọc Phiến Nhi, dập
đầu bái lạy ngô hoàng vạn tuế…vạn tuế gia, Hoàng thượng, cát tường!” Ta
lắp ba lắp bắp một hồi, trong lòng càng thêm căng thẳng, chỉ còn biết
quỳ xuống dập đầu liên tục.
“Ngọc Phiến Nhi?” Trên đầu ta truyền xuống một giọng nói trầm ồm, cùng tiếng cười ẩn khuất trong đó.
Ngài đang cười? Vậy rốt cuộc là ngài đang vui vẻ hay là tức giận? Ta nhất
thời hiếu kì, lén ngẩng đầu lên nhìn ngài. Một ánh mắt nghiêm nghị nhìn
lại khiến ta sợ hãi, lập tức cúi đầu xuống thấp hơn.
“Trước đó,
trẫm còn nghĩ, rốt cuộc là người con gái quốc sắc thiên hương đến mức độ nào mà có thể khiến cho hai hoàng tử của trẫm không ngại dâng chỉ xin
ban hôn.” Giọng ngài chậm rãi, nhưng đặc biệt nghiêm nghị, khiến ta sợ
hãi. Mãi một lúc lâu sau, mà ngài vẫn chưa nói gì, lại càng khiến ta
căng thẳng hơn.
“Diệu thường ngày luon đơn độc hành sự, tính
tình cổ quái, trẫm không hề cảm thấy kì lạ. Chỉ là… Diệp xưa nay nghiêm
nghị, chín chắn, bất cứ việc gì cũng biết cân nhắc nặng nhẹ, vậy mà lần
này cũng muốn làm trái ý trẫm. Rất nhiều người đều nói trẫm không công
bằng, chuyện gì cũng yêu thương, chiều chuộng Diệp hơn, ngươi thấy thế
nào?”
“Đương nhiên là không phải rồi, Hoàng thượng anh minh như
vậy, hoàng tử của ngài, người nào cũng là nhân tài. Tiểu nữ tin rằng
Hoàng thượng đang dùng những cách khác nhau để bồi dưỡng họ trở thành
trụ cột của đất nước.” Ngài rõ ràng yêu thương Diệp hơn, ai cũng biết
ngài không thích Diệu, có điều công phu nịnh hót của ta không hề kém
chút nào.
“Không, trẫm đích thực là không công tâm. Diệu, trẫm
có thể không lo lắng, không quản lí. Thế nhưng Diệp, trẫm tuyệt đối
không thể để nó vì một người con gái mà loạn mất phương hướng, cũng
tuyệt đối không để cho trên thếgian này có bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến
nó được tồn tại.” Giọng nói của ngài càng lúc càng nghiêm khắc, ta nghe
vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở. Lần này đoán chắc ta lại bị
đánh chết hoặc là ban cho tấm lụa trắng mất rồi.
“Xin Hoàng
thượng tha mạng, cùng lắm thì tiểu nữ xuất gia làm ni cô, hoặc là ban
tiểu nữ cho Vương công tử, Lý công tử, hoặc đẩy tiểu nữ ra đường làm ăn
xin cũng được. Xin Hoàng thượng tha mạng…” Ta sợ hãi, dập đầu liên hồi.
Kể từ khi quen biết với Diệp và Diệu, ta lúc nào cũng lo lắng phập
phồng, chẳng có ngày nào được yên thân.
“Ngươi thực sự là con
gái của Ngọc Tiến Hiền? Nhớ năm xưa Ngọc Thừa tướng phong độ đến mức
nào, thật không ngờ… đường đường thiên kim tiểu thư nhà Thừa tướng lại
toàn nói ra mấy câu của bọn giang hồ đại đạo. Lúc đầu Ngọc Thừa tướng
định đưa ngươi vào cung để làm mẫu nghi thiên hạ sao? Ha ha… ha ha…”
Ngài bật cười. Bất giác, khuôn mặt ta đỏ bừng bừng, ngượng chết đi được!
“Trước đó, trẫm quả thực muốn giết chết ngươi. Trẫm đã nghĩ ra rất nhiều khả
năng, cho dù ngươi đẹp như tiên nữ, quyến rũ chết người, trẫm cũng quyết không tha cho ngươi. Thế nhưng khi nãy, trẫm đã thay đổi chủ ý. Lúc
ngươi trợn tròn đôi mắt đen láy, dập đầu liên hồi thỉnh an vạn tuế gia,
dáng vẻ đó vừa ngốc nghếch, vừa ngô nghê lại vừa đờ đẫn, trông chẳng
giống chút nào với người có lòng dạ mê hoặc các hoàng tử. Trẫm tuy rằng
không phải một thánh quân, nhưng cũng chưa đến mức độ lạm sát người vô
tội.”
“Hoàng thượng anh minh, tiểu nữ chính là một người con gái vừa ngốc nghếch, vừa ngô nghê lại vừa đờ đẫn, không có đầu óc, không có phẩm đức, không dịu dàng cũng không hề rộng lượng, tuyệt đối không phải dạng người được đàn ông yêu thích, tuyệt đối không thể mê hoặc được các vị hoàng tử. Hoàng thượng, ngài nói rất đúng!” Ta tiếp tục mở to mắt
nói lời giả dối.
“Diệu với Diệp đều thỉnh cầu trẫm ban hôn,
ngươi nói trẫm nên ban hôn cho ai đây?” Ngài đi đến trước mặt ta, hình
rồng thêu trên long bào cũn bay bay trong gió.
“Tiểu nữ…” Ta cảm thấy vô cùng căng thẳng, ngẩng đầu nhìn ngài đầy hoang mang. Vị Hoàng
đế này đã truyền lại cho các vị hoàng tử dung mạo tuyệt vời, anh minh,
uy vũ, chỉ có điều thời gian đã để lại chút dấu vết trên gương mặt của
ngài. Diệp hay là Diệu? Lão Hoàng đế yêu thương Diệp như vậy, đương
nhiên sẽ đồng ý với Diệp rồi. Vừa nghĩ tới đây, ta lại cúi đầu xuống đầy buồn tủi.
“Trẫm đã quyết định rồi, trẫm sẽ chỉ hôn cho ngươi với Diệu. Hi vọng lần này, đừng có để xảy ra chuyện gì bất chắc nữa.”
“Diệu? Thực sự là Diệu sao?” Ta chết lặng người.
“Hiện nay Hồi Cốt đang động binh làm loạn, trẫm đã lệnh cho Diệp ngày mai lên đường, đưa quân về phía Bắc. Những chuyện nhi nữ thường tình, chỉ khiến nó thêm nhiều lo lắng. Bây giờ, cho ngươi ở bên cạnh Diệu, coi như cắt
đứt mọi lo lắng cho Diệp cũng là chuyện tốt.”
“Hoàng thượng ngài lo cho nước cho dân, chu toàn đại cục như vậy thực đúng là cái phúc của bách tính, xã tắc! Ngài quả là anh minh thần võ.” Ta nhất thời kích
động, lại khấu đầu thêm vài cái nữa.
“Ha… ha… ha, trẫm đang
nghĩ, nếu trẫm vẫn còn trẻ trung như Diệu và Diệp, liệu có thích ngươi
không nữa.” Ngài nhìn ta, lại bật cười thành tiếng.
“Chuyện này
cứ như vậy đi, quân vô hí ngôn. Trẫm đã xuất chỉ rồi lại thu hồi một lần rồi, lần này, chắc là không còn xảy ra bất trắc gì đâu nhỉ?”
“Không đâu, không đâu ạ, lần này, chúng thần nhất định sẽ tiến hành mối hôn sự này vẹn toàn.” Ta vội đưa lời thề thốt, chỉ sợ ngài thấy ta chưa đủ
quyết tâm sẽ lại thay đổi quyết định. Ngài nhìn ta thêm một lúc nữa,
cuối cùng vừa cười vừa lắc đầu.
‘Thực đúng là một nha đầu thú
vị, nếu trẫm có công chúa, chắc cũng lớn như ngươi rồi đó!” Ngài than
dài một tiếng, ánh mắt nhìn ta trông đã hiền từ , yêu thương hơn nhiều.
Nếu phụ mẫu thực sự của ta còn sống, e là cũng đã đến độ tuổi như ngài.
Ta nhìn lớp mái ngói lưu ly lấp lánh bên ngoài cửa sổ, cảm giác ấm áp
lan dần khắp cơ thể. Từ giờ về sau ta sẽ chẳng còn cảm thấy cô độc và tự ti nữa. Hai chữ “gia đình” nghe ấm áp biết bao! Khi nào trở thành nương tử của Diệu, ta sẽ có gia đình thôi.