Vương Phi Thất Sủng

Chương 49: Vô tranh sơn trang



Thọ yến của tể tướng, người đến đương nhiên là đại quan quyền quý. Quan văn, quan võ, cự phú quyền qúy đều tề tựu ở nơi này.

Tể tướng ở đại sảnh đón khách, những vị phu nhân của hắn tự nhiên là ở trong phòng khách chiêu đãi khách nhân.

Phòng khách của tướng phủ bài trí rất trang nghiêm và hào hoa, không hề thua sút trong cung tí nào.

Thiên Mạch đi tới cửa phòng khách thấy Hoắc Thiên tiêu sái đứng ở cửa, rõ ràng là đang chờ nàng. Nàng cười bất đắc dĩ "Hoắc đại ca, ngươi không cần phải chờ ta, ta có thể tự đi vào."

Hoắc Thiên thần sắc phức tạp, khó xử nhìn Thiên Mạch "Vương gia cùng Thải Y ở bên trong." Tần Mộ Phong mang theo Thải Y đến dự thọ yến của tể tướng, đến cuối cùng là muốn vứt Thiên Mạch ở đâu?

"Ta bị hắn sỉ nhục sớm đã thành thói quen." Nói đến Tần Mộ Phong thần sắc của Thiên Mạch lập tức trở nên lãnh đạm.

Nàng thông minh lãnh đạm, không giống như bề ngoài yếu đuối như nhược, nếu nàng không thèm để ý, hắn còn nói nhiều làm gì "Vào đi thôi"

Tần Mộ Phong cùng Thải Y ngôi ở vị trí chủ toạ, đang cùng mấy vị con rể của Liễu gia nói chuyện tựa hồ không có chú ý tới Thiên Mạch và Hoắc Thiên.

Hoắc Thiên kéo Thiên Mạch đến một chỗ vắng người, cố ý tránh xa Tần Mộ Phong.

từ khi bắt đầu bước vào cửa, Thiên Mạch vãn nhìn về vị trí chủ toạ. Người nàng nhìn không phải là Tần Mộ Phong, không phải là Thải Y mà là vị tể tướng phu nhân cao quý kia.

Tể tướng phu nhân từng sỉ nhục nàng, huỷ hoại cả đời mẹ con nàng, giờ một thân trang phục hoa lệ, khuôn mặt tươi cười. Mẫu thân nàng nhận hết mọi khổ sở trong khi người đàn bà kia an hưởng phú quý. Cũng bởi vì xuất thân của mẫu thân nàng kém người đàn bà kia nên phải nhận kết cục như vậy sao?

Ngồi bên người tể tướng phu nhân là con gái thứ bảy của tể tướng – Liễu Tự Hoạ. Liễu Tự Hoạ diễm lệ quyến rũ, một năm trước gả cho Cảnh Khang vương thế tử làm phi, chỉ tiếc xuất giá không đầy hai tháng, phu quân đột tử. Liễu phu nhân xót nữ nhi nay trở thành góa phụ nên đưa nàng quay lại tướng phủ.

Liễu Tự Hoạ một thân y phục rực rỡ, đầu đầy trang sức, trông đẹp như tranh vẽ, làn thu ba đang liếc mắt đưa tình với Tần Mộ phong.

Cùng là con gái của Liễu tể tướng, Liễu Tự Hoạ hưởng hết vinh hoa, mà nàng Liễu Thiên Mạch lại sống cuộc sống không bằng heo chó nhiều năm như vậy, rốt cuộc thiên lý ở đâu?

Liễu Tự Hoạ ngồi bên cạnh Tần Mộ Phong, cả người ghé sát vào người hắn. Thải Y ỷ ôi bên trái, Liễu Tự Hoạ bên phải, hai ngươi phải ôm trái ấp thực sự là thoải mái.

Hoắc Thiên tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, hắn đưa một chén trà nhỏ cho Thiên Mạch, phân tán sự chú ý của nàng "Nếm thử trà Long Tỉnh sau cơn mưa."

Thiên Mạch vốn định tiếp nhận chén trà nhưng lại bắt được một cái chén rỗng. Nàng đem cái chén nắm chặt trong lòng bàn tay, gắt gao nhìn Tần Mộ Phong.

hắn cười, hắn cùng Liễu Tự Hoạ vừa nói vừa cười.

Thiên Mạch ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm, trong con ngươi nhìn không ra một tia tâm tình "Đồ lợn đúng là đồ lợn, ngay cả goá phụ cũng dụ dỗ." Lời vừa nói xong, cái chén trong tay "phanh" một tiếng, vỡ thành những mảnh vụn, máu đỏ tươi theo kẽ tay chảy ra.

Một giọt máu rơi trên mặt đất, hoá thành một đoá hoa sen xinh đẹp.

Hoắc Thiên nhìn thấy máu chảy ra từ kẽ tay của nàng vội cầm lấy tay nàng "Thiên Mạch, ngươi làm gì?" Cho dù Tần Mộ Phong làm cho nàng thương tâm cũng không cần phải tự huỷ hoại. Hắn nhìn Thiên Mạch, đã mất đi sự tỉnh táo ngày xưa. Một nữ tử "yếu đuối" có thể nào bóp vỡ cái chén chứ? Hắn cũng không thèm quan tâm.

Thiên Mạch bình tĩnh nói "Ta không có việc gì." Nàng căn bản không cảm thấy đau đớn, trở lại năm ấy khi nàng năm tuổi, nàng đã không còn biết đau đớn là cái gì.

Hoắc Thiên mở bàn tay nàng ra, nhặt hết những mảnh vỡ ném lên mặt đất "Đi, ta dẫn ngươi đi đại phu."

"Không cần phiền phức như vậy." Thiên Mạch rút tay lại, một vết thương nhỏ như vậy đối với nàng không tính là gì.

Hoắc Thiên đứng lên bắt lấy tay nàng, nghiêm túc nói "Đi, cho dù tên Tần Mộ Phong chết tiệt kia làm tổ thương ngươi, ngươi cũng cần tự huỷ hoại chính mình."

"Ta thật sự không có chuyện gì." Thiên Mạch rút tay lại, cởi dây lưng màu trắng ra nhẹ nhàng băng bó vết thương. Thiên Mạch dùng miệng cắn một đầu băng, chuẩn bị buộc lại. Trong quá khứ nàng đi làm nhiệm vụ bị thương, đều là làm như vậy. Nàng là người trên giang hồ, lại là phi tặc, bị thương cũng là chuyện thường.

Hoắc Thiên bất đắc dĩ "Ta giúp ngươi." Hắn cầm lấy hai đầu băng, thắt một nút nhỏ.

Thiên Mạch để bàn tay bị thương trên đầu gối, chậm rãi quay đầu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn vào trên người Tần Mộ Phong và Liễu Tự Hoạ "Ta không sao." Dây lưng này là do băng thiền ti chế ra đã được tẩm qua dược thuỷ, dùng băng vết thương rất có hiệu quả.

Hoắc Thiên nhìn Tần Mộ Phong, thở dài nói "Nhẫn nhịn một chút, Tần Mộ Phong chính là có cái loại đức hạnh này." Tần Mộ phong phong lưu thành tánh, nếu phải quan tâm, thì chính là nàng hiện đang bị thương nha. Không biết Tần Mộ Phong đang suy nghĩ cái gì, lấy được một mỹ nhân xuất trần thoát tục như Thiên Mạch lại không biết quý trọng lại đi trêu chọc nữ tử nổi danh phóng đãng nhất kinh thành.

Thiên Mạch cười lạnh "Ta sớm đã thành htói quen." Tại sao nàng lại nhẫn nhịn? Sớm muộn nàng cũng cho hắn đẹp mắt. Vô luận là ai, chỉ cần chọc vào nàng nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Nụ cười của nàng mang theo sát khí, trong đôi mắt hiện lên sự tàn nhẫn. Một nữ tử yếu đuối như nàng trên người đáng lý không nên có khí tức như vậy. Trong nháy mắt, Hoắc Thiên tựa hồ nghĩ đến cái gì.

Có thể hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Liễu Thiên Mạch trời sanh lãnh đạm, lúc tức giận có khí tức như vậy cũng không quá kỳ lạ.

Hoắc Thiên nhẹ nhàng che mắt nàng "Không nên nhìn." Thiên Mạch nhìn thì lãnh đạm nhưng trên thực tế lại rất cương liệt. Nàng mà tiếp tục nhìn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nàng khiến cho Liễu tể tướng bối rối, làm cho Tần Mộ Phong xấu hổ. Nàng không hề nhu nhược như vẻ bề ngoài, hắn đã xem thường nàng rồi.

"Ta không có việc gì." Thiên Mạch đứng lên "Ta nghĩ đi ra ngoài một chút." Nàng cúi đầu, đi qua bên người Hoắc Thiên. hoắc Thiên muốn kéo nàng nhưng cũng không kéo. Ngón tay lướt qua y phục của nàng, trơ mắt nhìn Thiên Mạch đi ra ngòai.

Có lẽ nàng thật sự nên bình tĩnh lại, để nàng đi thôi.

Thiên Mạch đi tới cửa, vừa vặn Liễu Phinh Đình cũng đi vào. Nàng liếc nhìn Thiên Mạch, thấy Hoắc Thiên không có ở bên người nàng, lớn mật cản đường nàng, bày ra một nụ cười xinh đẹp "Tướng quân phu nân, ngươi đi một mình a, Hoắc tướng quân đâu?"

Thiên Mạch ngẩng đầu, lạnh lùng nói "Tránh ra."

Liễu Phinh Đình bật cười "Tướng quân phu nhân, ta cũng chỉ có hảo ý thôi, ngươi cần gì như thế."

"Cảm ơn hảo ý của Cao phu nhân." Thiên Mạch vẻ mặt lãnh đạm, bước qua Liễu Phinh Đình đi ra ngoài. Liễu Phinh Đình tựa hồ không muốn buông tha nàng, thân thể chợt loé, chặn đường của nàng "Tướng quân phu nhân, ta nghĩ muốn làm bằng hữu với ngươi, đừng đi vội thế."

"Ta với không tới tể tướng thiên kim." Thiên Mạch cúi đầu, trong đôi mắt loé lên sát khí. Nàng hít một hơi, thu hồi sát khí, lách qua Liễu Phinh Đình mà ra.

Liễu Phinh Đình nhìn bóng lưng của nàng, mặt vênh lên, châm chọc nói "Không biết nhà ai đã dạy dỗ được một nữ tử tốt như vậy, thật không biết phép tắc." Liễu Phinh Đình thốt lên một câu "Không giáo dưỡng." Liễu Phinh Đình nói rất to, mọi người ở đây đều nghe được, kể cả Tần Mộ Phong

Liễu Thiên Mạch dừng bước, đứng tại chỗ.

Tần Mộ Phong nhìn bóng lưng cô đơn của Thiên Mạch nhịn không được có cảm giác đau lòng. Liễu Phinh Đình là muội muội của nàng mà cư nhiên lại nói nàng như vậy. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Liễu Phinh Đình không nhận ra nàng, có thể nói nàng đã bị Liễu gia hoàn toàn quên lãng.

Tần Mộ Phong đứng lên muốn thay nàng giải vây, lại bị Thải Y ở một bên kéo lại. Thải Y gắt gao lôi kéo cánh tay hắn "Vương gia, đó là chuyện của tỷ muội các nàng." Nàng đang muốn nhìn thấy Liễu Thiên Mạch bị khi dễ.

Liễu Tự Hoạ mị nhãn như tơ, nhẹ nhàng tới gần Tần Mộ Phong "Tỷ tỷ của ta lúc nào cũng như vậy, đã khiến Vương gia chê cười rồi. Nàng chỉ cùng vị cô nương kia đùa giỡn một chút thôi, không có ác ý gì đâu."

Liễu phu nhân cũng nở nụ cười phụ hoạ "Vương gia, người đừng để ý."

Tần Mộ Phong nhíu mày,có chút do dự nhưng cuối cùng hắn vẫn chậm rãi ngồi xuống.

Liễu Phinh Đình đắc ý cười nói "Ta nói tướng quân phu nhân, sao ngươi không nói câu nào? Ngươi cũng biết bản thân không có giáo dưỡng sao?"

Thiên Mạch cố gắng khống chế tâm tình của bản thân, quay đầu nhìn Liễu Phinh Đình, thản nhiên nói "Đúng vậy, ta đúng là không có giáo dưỡng. Hết cách, ai bảo Liễu gia chúng ta gia môn bất hạnh chứ." Liễu gia đúng là gia môn bất hạnh, nếu không đâu có xuất hiện cái loại bại hoại này.

"Ngươi nói cái gì?" Liễu Phinh Đình nghi hoặc.

"Ta nói, cha của Liễu Thiên Mạch ta là tể tướng đại nhân, vì công việc bề bộn nên đã quên ta, vì vậy nên ta không khác gì kẻ không có giáo dưỡng." Thiên Mạch khoé miệng nhếch lên, cười thản nhiên "Ngươi có ý kiến gì không?"

Liễu Phinh Đình kinh hãi "Ngươi là Liễu Thiên Mạch?" Nàng ta cư nhiên là Liễu Thiên Mạch.

Liễu Thiên Mạch thản nhiên liếc nàng "Thất muội của ta trí nhớ không tệ." Trí nhớ của mỗi người trong Liễu gia đều tốt lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.