Vương Phi Thất Sủng

Chương 56: Không phải vô tình



Sáng sớm, Tần Mộ Phong ở trong Thính Phong hiên luyện kiếm.

Kiếm quang lòe lòe, quỷ dị khó lường, bóng người múa kiếm không ngừng biến ảo, thân thể nhẹ hơn chim bay, bạch y trắng hơn bông tuyết, tiêu sái mà tuấn dật. Kiếm khí đi đến nơi nào, có thể thấp thoáng thấy được đạo đạo kiếm quang. Cổ tùng trong đình viện bị kiếm khí kích động, lá tùng rơi xuống, trên mặt đất đã nhuộm một màu xanh lục.

Ánh mắt Tần Mộ Phong lạnh lùng, thần thái cũng lạnh lùng, khí thế lãnh khốc, cả người trên dưới chỉ có thể dùng một từ lạnh để hình dung.

Thanh kiếm trong tay không ngừng nhảy múa, mỗi một chiêu đều dùng hết sức lực, không thể phân biệt được đây là đang luyện kiếm hay là đang phát tiết, ngay cả bản thân hắn cũng không biết rõ.

Đàn bà kia cư nhiên lại tiếp tục chạy trốn.

Sau khi gặp lại nàng trên đường vào đêm hôm trước, Tần Mộ Phong không lúc nào không nghĩ đến nàng, nụ cười đáng yêu, giọng nói ngọt ngào cùng bộ dáng xinh đẹp của nàng luôn luôn hiện hữu trong tâm trí hắn. Buổi tối ngày hôm qua, hắn nóng lòng đi tìm nàng, không thể chờ đợi để được nhìn thấy nàng. Nhưng mà, Hoa nương nói cho hắn biết, Liễu Thiến đã rời đi.

Đàn bà kia...rõ ràng đã nói sẽ ở Tuý Yên lâu chờ hắn vậy mà lại bí mật rời đi. Nàng đến tột cùng đang làm cái gì. Lại muốn trêu đùa hắn nữa sao?

Bất luận hắn truy hỏi thế nào, Hoa nương vẫn không chịu nói ra chỗ ở của Liễu Thiến. Hắn thậm chí đã buông lời đe doạ nàng ta nhưng Hoa nương vẫn như cũ thể hiện một thái độ thờ ơ. Hoa nương nói, nàng không biết nơi ở của Liễu Thiến. Hắn căn bản không tin lời của nàng, có lẽ Hoa nương cùng Liễu Thiến đã hợp nhau lại để lừa hắn.

Nếu hắn đoán không nhầm, Liễu Thiến căn bản chưa có rời khỏi kinh thành. Nàng cùng Phi Yên là tỷ muội, Phi Yên vẫn còn ở kinh thành, Liễu Thiến tự nhiên cũng sẽ ở kinh thành.

Khí chất của Liễu Thiến không giống như một thanh lâu nữ tử thông thường. Đáng chết, nàng rốt cuộc là ai? Là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có sao? Nếu đúng như vậy thì nàng sẽ là con gái nhà nào?

Họ Liễu...Trong kinh thành, người quyền quý họ Liễu chỉ có một mình Liễu tể tướng. Chín nữ nhi của Liễu tể tướng hắn đều biết hết, Liễu Thiến tuyệt đối không có khả năng là con gái của Liễu tể tướng. Chẳng nhẽ là họ hàng xa? Không, không có khả năng, hắn vẫn âm thầm giám sát nhất cử nhất động của Liễu tể tướng với ý đồ tìm được chứng cứ phạm tội của hắn, nhưng từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy Liễu Thiến ra vào Liễu gia.

Liễu Thiên Mạch rời nhà, Liễu Thiến mất tích, có người muốn ám sát hắn, Nam Việt quốc lại bắt đầu hành động, rất nhiều chuyện rắc rối xảy ra khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.

Kiếm của Tần Mộ Phong hung hăng đánh xuống, bồn hoa bị kiếm khí đánh trúng, lập tức vỡ nát.

Hắn nắm chặt bảo kiếm, mũi kiếm hướng về mặt đất, ngồi xuống thở dốc.

"Vương gia, Hoàng thượng triệu ngươi tiến cung gấp." Giọng nói lạnh lùng nghiêm túc của Phi Dương vang lên phía sau hắn.

"Chuyện gì?" Hắn vẫn duy trì tư thế cũ, dường như hắn đã mơ hồ đoán được một chút gì đó.

"Không biết."

"Tiến cung." Tần Mộ Phong đứng thẳng lên, đem bảo kiếm đưa cho Phi Dương "Ngươi không cần theo, tiếp tục đi điều tra xem kẻ nào muốn giết ta, thuận tiện điều tra nơi ở của Thiên Mạch và Liễu Thiến."

Thính Phong hiên lại khôi phục vẻ yên tĩnh, chỉ còn lại trên mặt đất một mảng xanh mướt.

Một vị bạch y nữ tử không biết từ đâu chui ra, nhảy lên bờ tường, nàng che mặt bằng một tấm lụa trằng, hai tay ôm một thanh bảo kiếm, khoanh ở trước ngực.

Ánh mắt của nàng chậm rãi nhìn theo bóng hình đã khuất xa của Tần Mộ Phong, ánh mắt càng thêm mờ ảo.

Nàng nhảy xuống khỏi bờ tường, nhằm hướng thư phòng chạy tới.

Đây là lần thứ mấy nàng đột nhập vào thư phòng trong Thính Phong hiên? Thiên Mạch cũng không nhớ rõ nữa.

Nửa năm ở trong Vương phủ, cứ cách vài ngày nàng lại tới thư phòng xem xét một lần, hy vọng có thể tìm được chứng cứ thông địch bán nước của Tần Mộ Phong, nhưng là...mỗi lần đều không có thu hoạch gì.

Mỗi lần nàng đi thu thập chứng cứ cũng đều bận một thân y phục dạ hành, bay lượn trong đêm tối. Giờ mặc một thân bạch y, lại xuất hiện vào ban ngày, đây đúng là lần đầu tiên. (buổi sáng mặc áo đen mới bắt mắt )

Lại không có thu hoạch gì, Thiên Mạch từ trong thư phòng đi ra, bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán, trong lòng bực bội. Có lẽ Tần Mộ Phong căn bản không hề thông địch bán nước, là Tần Vật Ly đã quá đa nghi rồi.

Nàng ở trong lòng tự hỏi, Tần Vật Ly nhìn giống như một người đa nghi sao?

Không giống, hắn là một hoàng đế đã nghi ngờ thì sẽ không dùng, còn đã dùng người thì sẽ không nghi ngờ, vậy tại sao lại muốn điều tra Tần Mộ Phong chứ?

Tần Vật Ly chẳng những ra lệnh cho Tuyết Nhạn điều tra nhất cử nhất động của Tần Mộ Phong mà còn dùng một số vàng lớn mời Phi Yến trộm chứng cứ thông địch bán nước của hắn.

Nếu không thật sự nắm chắc, Tần Vật Ly cần gì lao tâm tổn sức để phòng bị như thế?

Hai huynh đệ bọn họ rốt cuộc đang muốn làm cái gì, nàng một chút cũng không hiểu rõ.

Nàng đi xuống lầu một cách mệt mỏi, đột nhiên nghe thấy một tiếng đập cánh rất nhẹ, liền ngay sau đó là một con chim bồ câu bay qua.

Con mắt Thiên Mạch sáng ngời, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên bắt lấy con chim bồ câu.

Nàng tìm được một cái ống thư nhỏ bằng đồng trên chân con chim câu, rút từ trong đó ra một mẩu giấy, nàng nhìn tờ giấy trong tay sau đó cười lạnh "Bình Nam Vương phủ quả nhiên có chuyện." Con chim bồ câu này lớn hơn con chim bồ câu bình thường một chút, chính là một loài chim câu chỉ có ở Nam Việt quốc.

Thiên Mạch một tay tóm con chim bồ câu, một tay mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó viết đúng một câu "Dạ cơ, thái tử gấp rút triệu hồi, giết Tần Mộ Phong xong lập tức về ngay."

Ánh mắt Thiên Mạch đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, nàng vô cảm đem mẩu giấy để lại trong ống thư, sau đó thả con chim bồ câu, dùng khinh công thượng thừa đuổi theo.

Vì bây giờ là ban ngày nên nàng không dám để lộ bản thân. Thân ảnh lấp loá, nàng cố hết sức để truy đuổi. Đuổi đến bắc viện, con chim câu đột nhiên hạ xuống, mất đi bóng dáng.

Dạ cơ là đệ nhất tử sĩ dưới trướng thái tử Nam Việt quốc, cũng tương đương với đại nội đệ nhất mật thám. Nàng am hiểu việc dùng độc, lòng dạ lại độc ác, là tâm phúc của Nam Việt thái tử Nam Hận Thiên, giống như tay phải cùng tay trái của hắn. Truyền thuyết nói Dạ cơ xinh đẹp động lòng người, lại vô cùng quyến rũ, mười phần chính là xà hạt mỹ nhân (người đàn bà đẹp có tâm địa như rắn rết ).

Khoé miệng Thiên Mạch hiện lên một nụ cười lạnh, mười ngón tay cũng chậm rãi khép lại. Vì muốn đối phó Tần Mộ Phong, Nam Hận Thiên cư nhiên phái Dạ cơ xuất thủ, hắn hẳn là đã đánh giá rất cao về Tần Mộ Phong.

Bắc viện là nơi ở của nữ quyến trong Vương phủ, bốn ả thị thiếp đó đều ở cả trong này. Thiên Mạch có thể khẳng định Dạ cơ là một trong số các thị thiếp. Trừ bỏ Yên Chi thì Ngọc La, Hàm Thuý, Thải Y đều là đối tượng tình nghi. Kẻ bị nàng nghi ngờ nhiều nhất chính là Thải Y. Nếu không có chuyện của Xảo Xảo thì Thiên Mạch đã không nghi ngờ nàng, Xảo Xảo chính là nước cờ sai lầm duy nhất của nàng. Chỉ một nha hoàn mà võ công đã khá như vậy thì thân là chủ tử như Thải Y tuyệt đối không hề đơn giản. Trên ám khí của Xảo Xảo có kịch độc, mà Dạ cơ lại rất am tường các loại chất độc, đây là trùng hợp, hay là...

Trùng hợp? Thiên hạ làm sao có lắm sự trùng hợp như thế.

****

Thổi tắt ngọn đèn dầu, Thiên Mạch nằm trên giường, xoay tới xoay lui cũng ngủ không được.

Dạ cơ muốn giết Tần Mộ Phong, Nam Việt đệ nhất tử sĩ muốn giết Tần Mộ Phong. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, Thiên Mạch đều cảm thấy tâm phiền ý loạn. Nàng không muốn quan tâm đến chuyện sống chết của hắn nhưng không thể không để ý. Hắn thật sự làm cho nàng lo lắng, làm phiền tới cuộc sống của nàng.

Lần trước Tần Mộ Phong bị ám sát, kẻ muốn giết hắn rốt cuộc là ai? Là người của Nam Việt quốc sao?

Tần Mộ Phong là trụ cột của quốc gia, là người không thể thiếu, Khúc Vô Tình chẳng nhẽ không biết chuyện này. Hắn là một chánh nhân quân tử, không phải là người vì tiền mà giúp Nam Việt quốc ám sát Tần Mộ Phong, để cho Nam Việt thuận lợi xuất quân xâm lấn, nhưng nếu là người Nam Việt quốc cải trang, lại thay đổi thân phận thì khó mà biết được.

Thiên Mạch dậy ra khỏi giường, đi tới trước bàn rót một chén nước trà đã nguội lạnh uống vào trong miệng. Một tay nàng để trên bàn, một tay lùa vào mái tóc đen, hai mắt nhắm lại, cố gắng tìm ra manh mối.

Nhiệm vụ lần này đã làm lãng phí rất nhiều thời gian của nàng, phải tốc chiên tốc thắng, nếu còn tiếp tục dây dưa mãi như thế này, nàng không biết sẽ còn xảy ra những rắc rối gì nữa. Thâu tâm, cái loại nhiệm vụ này cả đời nàng tiếp nhận một lần là đủ lắm rồi. Thâu tâm của người ta, khó có thể bảo đảm sẽ không đem trái tim mình bồi vào đó.

Nàng không hiểu tình là cái gì, cũng không hiểu thế nào là yêu. Nhưng là, nàng đã cảm thấy được sự biến hoá của bản thân, cảm thấy mình đối với Tần Mộ Phong sinh ra một loại cảm giác không bình thường.

Cảm giác mà nàng dành cho hắn rốt cuộc là cái gì? Là tình? Là yêu?

Lúc nhìn thấy Tần Mộ Phong cùng người đàn bà khác ở cùng một chỗ, nàng đã tức giận. Cái cảm giác chua xót này trước đây nàng chưa bao giờ trải qua. Nàng từng hỏi Đại sư phó, ghen rốt cuộc là cảm giác như thế nào? Đại sư phó nói, ghen chính là cảm giác chua xót ở trong lòng khi chứng kiến nam nhân mình thích ở cùng người đàn bà khác.

Trong lòng nàng đích thực rất chua xót, chẳng nhẽ, nàng thật sự đã thích nam nhân kia sao?

Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình.

Nàng lãnh khốc, nhưng nàng vẫn là một nữ tử có máu có thịt.

Lạc hồng không phải là vật vô tình.

Cho dù là vô tình, cũng không thoát được sự trêu đùa của số phận.

Nàng cúi đầu, lầm bẩm nói với chính mình "Không có khả năng, ta không có khả năng thích hắn, nếu ta yêu hắn thì ta quả thực đã điên rồi. Sẽ không, ta sẽ không thích tên vô dụng kia đâu." Nàng là một nữ tử vô tình nhưng dần dần đã trở nên thiếu quyết đoán, đây không phải chuyện tốt lành gì. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Liễu Thiên Mạch học cao hiểu rộng lại thông minh tuyệt đỉnh làm sao không biết những điều này có ý nghĩa gì.

Liễu Thiên Mạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, bàn tay đang lùa vào trong tóc rút ra.

Nàng đến trước tủ đựng trang phục lấy ra một bộ y phục màu thuỷ lam, nhanh chóng mặc vào người.

Dùng một cái khăn màu thuỷ lam che mặt, Thiên Mạch lấy từ dưới gối ra một thanh đoản kiếm cũng màu thuỷ lam. Nàng còn chưa kịp đi ra ngoài, đã thấy một chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng. Thiên Mạch mở cửa sổ, thấy pháo hoa màu lam rực rỡ đang nổ trên nóc hoàng cung. Pháo hoa phát nổ giống như những bông tuyết đang bay toán loạn.

Tần Vật Ly muốn triệu kiến Tuyết Nhạn.

Đại nội tam đại mật thám, triệu kiến Tuyết Nhạn dùng pháo hoa màu lam, triệu kiến Hắc Hổ dùng pháo hoa màu đỏ còn triệu kiến Ngân Ưng sẽ dùng pháo hoa màu bạc. Nếu như muốn triệu tập cả ba người thì sẽ dùng pháo hoa nhiều màu sắc.

Đương nhiên, pháo hoa chỉ có tác dụng trong phạm vi kinh thành, nếu bọn họ không ở kinh thành, có bắn pháo hoa cũng vô dụng.

Thiên Mạch nắm chặt bảo kiếm, nhảy ra từ cửa sổ, biến mất trong bóng tối mịt mù.

*****

Hoàng cung có rất nhiều lầu gác. Lúc này ngoại trừ những thị vệ đi tuần tra ban đêm cùng một vài cung nữ ngẫu nhiên đi ngang qua thì rất hiếm có người đi lại.

Một cái bóng nhẹ nhàng, khéo léo tránh thoát con mắt của thị vệ, hướng tẩm cung của hoàng đế chạy tới.

Cửa cung khép hờ, rõ ràng là đang đợi nàng đến. Thiên Mạch nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào bên trong. Nàng cũng không phải là Tuyết Nhạn thật, đây là lần đầu tiên nàng dùng thân phận Tuyết Nhạn để yêt kiến Hoàng đế nên có chút không được tự nhiên. Nàng không phải là Phi Yên, còn Tần Vật Ly lại là hoàng đế, thân phận của bọn họ không giống như trong quá khứ.

Nàng nhẹ nhàng đi vào, thấy Tần Vật Ly một thân long bào, đang tựa trên ghế ngủ, trong tay vẫn còn cầm một quyển sách.

Thiên Mạch mở to hai mắt, tò mò nhìn Tần Vật Ly. Hoá ra khi ngủ hắn có bộ dáng như thế này. Trên mặt không còn ngạo khí, khuôn mặt tuấn tú đẹp đến mức khó tin.

Quyển sách trên tay đột nhiên rơi xuống mặt đất, Tần Vật Ly giật mình thức giấc. Hắn dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Thiên Mạch đứng ở trước mặt. Tần Vật Ly lại giật mình, thân thể ngả về phía sau. Hắn thở mạnh một cái, khom người nhặt quyển sách rơi trên đất lên "Tuyết Nhạn, ngươi làm ta sợ muốn chết."

Trong lòng Thiên Mạch cảm thấy buồn cười nhưng không có biểu hiện ra mặt "Hoàng thượng, ngươi triệu Tuyết Nhạn đến đây làm gì?"

Tần Vật Ly buồn cười nhìn nàng "Tuyết Nhạn, làm đại nội mật thám nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên ngươi tôn trọng ta." Từ trước đến nay Tuyết Nhạn chưa bao giờ xem hắn là hoàng đế.

Nàng đích xác không giống tiểu sư tỷ, Thiên Mạch trong lòng thầm mắng Tần Vật Ly vài câu, học theo cách nói chuyện của tiểu sư tỷ, mở miệng quát to "Tần Vật Ly, có chuyện nói mau, cô nương ta còn muốn trở về ngủ."

Tần Vật ly gật đầu hài lòng "Lúc này mới giống Tuyết Nhạn."

"Có chuyện nói mau, ta rất bận rộn." Kỳ thực tính tình của tiểu sư tỷ không khác Liễu Thiến là mấy, ngay cả cách nói chuyện cũng gần giống nhau.

Tần Vật Ly ngáp một cái "Ở Bình Nam Vương phủ lâu như vậy ngươi đã điều tra được cái gì?"

"Hoàng thượng, ngươi điều tra làm cái gì? Tại sao ngươi lại cho rằng hắn thông địch bán nước?" Thiên Mạch nheo mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

"Nói nhảm, năm ngoái Ngân Ưng làm nội ứng trong phủ Nam Hận Thiên, phát hiện một con chim bồ câu mang thư tín có dấu hiệu của Bình Nam Vương phủ. Trải qua nhiều lần điều tra, hắn chứng thực người của Bình Nam Vương phủ có qua lại với Nam Việt thái tử, cho nên ta mới để ngươi đi giám thị hắn."

Đúng vậy, Tần Vật Ly phái Tuyết Nhạn đi giám thị Bình Nam Vương nhưng lúc Tuyết Nhạn biết Liễu Thiên Mạch muốn thâu chứng cứ thông địch bán nước của Bình Nam Vương thì lập tức bỏ chạy, đem lệnh bài vứt lại cho Thiên Mạch, ý muốn Thiên Mạch thay nàng giám thị hắn, còn mình thì đi ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ.

Còn về phần đánh cắp trái tim của Bình Nam Vương lại do một vị cố chủ khác yêu cầu. Sau khi Thiên Mạch tiếp được hai cái sinh ý này, Tần Vật Ly lại đột nhiên tứ hôn. Nàng thuận theo ý tứ của Liễu tể tướng mà gả vào Bình Nam Vương phủ. Nếu phải giả trang để lẻn vào thì không bằng đường đường chính chính đi vào. Những sự trùng hợp ngẫu nhiên trong thiên hạ nàng đều đã gặp phải, chỉ có thế nói là ông trời cũng đang giúp đỡ nàng. Nàng gả vào Bình Nam Vương phủ, không nghi ngờ là nhất tiễn hạ tam điêu.

"Ta bắt được một con chim câu đưa thư, trong thư viết lệnh cho Dạ cơ giết chết Tần Mộ Phong sau đó mau chóng trở về Nam Việt quốc. Ta đuổi theo con chim câu đó đến bắc viện, nếu ta đoán không nhầm thì Bình Nam Vương không có thông địch bán nước mà là thị thiếp trong phủ hắn có vẫn đề."

Nàng hoàn toàn không có bênh vực cho Tần Mộ Phong. Chín tháng qua, nàng đã xem tất cả những bức thư của Tần Mộ Phong nhưng không thấy có chỗ nào khả nghi. Còn nữa, nếu Tần Mộ Phong thực sự cấu kêt với Nam Việt quốc thì Nam Hận Thiên không lý nào lại sai Dạ cơ giết hắn.

Tần Vật Ly có chút ngạc nhiên "Ngươi muốn nói... Nam Việt quốc đệ nhất tử sĩ đang ở trong phủ Bình Nam Vương?"

"Đúng vậy, trải qua nhiều lần điều tra, ta thấy Yên Chi không có điểm nào đáng nghi, còn Thải Y, Ngọc La, Hàm Thuý đều có nghi vấn, hiềm nghi lớn nhất chính là Thải Y." Lúc nói đến Thải Y, trong mắt Thiên Mạch hiện lên một tia sắc lạnh.

"Ngươi đã gặp Phi Yến chưa?" Người xuất 5 vạn lượng hoàng kim thâu chứng cứ Tần Mộ Phong thông địch bán nước chính là Tần Vật Ly, nhưng người mời Phi Yến ra tay lại chính là Tuyết Nhạn, Thiên Mạch tự nhiên không có gặp Tần Vật ly.

Cho tới bây giờ Tần Vật Ly vẫn không biết tam đại mật thám của hắn cùng Phi Yến là đồng môn, hơn nữa quan hệ vô cùng sâu đậm.

"Đã gặp, Phi Yến ở trong Bình Nam Vương phủ hơn nửa năm, không hề có thu hoạch gì. Nàng nói sinh ý này nàng không nhận nữa vì căn bản không có chứng cứ."

Tần Vật Ly gật nhẹ "Ta đã biết, thu hồi 5 vạn lượng cho ta."

"Vậy năm ngàn lượng đã bỏ ra tính sao bây giờ?" Nàng không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không có tư cách nhận tiền. Trong sự nghiệp trộm đồ của nàng, đây là lần đầu tiên nàng không hoàn thành nhiệm vụ.

Tần Vật Ly cười gian "Để cho Ngân Ưng bồi thường, ai bảo hắn cung cấp cho nàng tin tức sai."

Thiên Mạch mở to mắt, hoàn toàn im lặng.

Tần Vật Ly cười cười "Nói giỡn thôi, chuyện này đến đây kết thúc." Sắc mặt Tần Vật Ly lại biến đổi, có chút nghiêm trọng "Dạ cơ muốn giết Tần Mộ Phong?" Ngón tay trỏ của hắn để dưới cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

"Đúng vậy, ta đã từng nhìn thấy." Nàng rốt cuộc làm sao vậy, nàng thực sự đang hy vọng Tần Vật Ly cứu Tần Mộ Phong sao.

"Bình Nam Vương phủ thật náo nhiệt a, Thiên Diệp đại nội đệ nhất mật thám, Nam Việt đệ nhất tử sĩ." Tần Vật Ly nháy mắt, ung dung cười nói "Không biết hai người các ngươi khi giao thủ thì ai lợi hại hơn."

"Hoàng thượng, ngươi có ý gì?" Tần Vật Ly cười liên tục như vậy tuyệt đối không đơn giản.

"Bảo vệ Bình Nam Vương là nhiệm vụ mới của ngươi."

Thiên Mạch có chút lúng túng "Lệnh bài của ta đã đánh mất, lại bị Tần Mộ Phong nhặt được, hắn đối với ngươi trong lòng đã có bất mãn, ngươi tự mình giải quyết đi." Buổi tối hôm đó khi ra ngoài nàng tiện tay đem lệnh bài giắt ở trên người, vậy mà không cẩn thận lại đánh mất. Nhặt được lệnh bài, Tần Mộ Phong đương nhiên hoài nghi Tần Vật Ly, nhưng đây là chuyện của hai huynh đệ hắn, không liên quan đến nàng.

"Cái gì?" Tần Vật Ly dở khóc dở cười, bị chính nước miếng của mình làm sặc "Tuyết Nhạn, ngươi có biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào không?"

"Biết" Thiên Mạch nghiêm túc trả lời, không hề cảm thấy xấu hổ.

"Ai, ta giúp ngươi thu dọn tàn cuộc." Tần Vật Ly phất tay "Ngươi về trước đi ngủ, ta sẽ giúp ngươi lấy lại lệnh bài." A, xem ra hắn phải cùng Tần Mộ Phong hảo hảo nói chuyện.

Kể từ khi hắn kế vị, tình cảm huynh đệ ngày một phai nhạt, xem ra không thể không trò chuyện


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.