Vương Phi Thất Sủng

Chương 57: Học cách yêu thương



Tháng 11 ở kinh thành càng thêm lạnh lẽo, chỉ trong một buổi sáng ngày hôm nay, tuyết đã hoàn toàn phủ kín mọi thứ.

Sau khi bãi triều, Tần Vật Ly mượn cớ thưởng tuyết để giữ Tần Mộ phong cùng Hoắc Thiên ở lại.

Tần Mộ Phong không phải ngày nào cũng lên triều, có lên triều hay không tuỳ thuộc vào tâm tình của hắn. Khó thấy được hắn tiến cung, Tần Vật Ly tự nhiên muốn giữ hắn lại.

Trong nội cung có một lầu thưởng tuyết, là nơi để cho hoàng đế, hoàng hậu cùng các phi thần thưởng tuyết. Khi còn thơ ấu, bọn họ rất thích đến chỗ này chơi. Hoắc Thiên là hậu nhân của một vị trung thần, phụ thân của hắn là một đại tướng quân uy chấn thiên hạ, mẫu thân là một nữ quân sư thông minh quyết đoán. Năm ấy, khi hắn 10 tuổi, phụ mẫu chiến tử sa trường, hắn được thái hậu lúc đó còn là hoàng hậu thu dưỡng. Ba người bọn họ từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình như tay chân.

Tần Vật Ly có tài năng của một vị quân chủ, tần mộ Phong cũng vậy. Nhưng Tần Mộ Phong không tranh hề tranh đoạt hoàng vị mà toàn tâm toàn ý phụ tá Tần Vật Ly, tình huynh đệ như vậy khó có thể tìm thấy trong gia đình vương đế.

Ba người đồng thời ngồi xuống, Tần Vật Ly nhìn những bông tuyết đang bay bên ngoài, thản nhiên nói "Bây giờ chúng ta là huynh đệ, không phải là quân thần."

"Hoàng thượng, ý của người là?" Người thông minh như Hoắc Thiên lập tức nghe ra trong lời nói của hắn có ẩn ý.

Tần Vật Ly mỉm cười, lắc đầu "Không có gì, ta nhớ rõ khi còn bé chúng ta rất thích đến nơi này thưởng tuyết."

Ánh mắt Tần Mộ Phong dừng ở trên mặt Tần Vật Ly "Hoàng thượng, có chuyện nói thẳng."

Tần Vật Ly trầm mặc trong chốc lát.

"Mộ Phong, ta đã ra lệnh cho Tuyết Nhạn giám thị ngươi." Vẫn là thẳng thắn tốt hơn.

"Hoàng huynh, ngươi có ý gì?" Tần Vật Ly chính miệng nói ra khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.

"Ngân Ưng trong lúc làm nội gián trong phủ nam hân thiên, phát hện trong phủ hắn có thư từ mang dấu hiệu của Bình Nam Vương phủ. Trải qua nhiều lần điều tra, nàng khẳng định Nam Việt thái tử và người của Bình Nam Vương phủ có liên lạc với nhau."

Tần Vật Ly ngẩng đầu "Cho nên, ta mới để Tuyết Nhạn giám thị ngươi." Không phải hắn quá đa nghi mà thực sự hắn không biết làm thế nào để tin tưởng Tần Mộ Phong.

"Trong phủ của ta có gian tế?" Nếu Tần Vật Ly vẫn còn hoài nghi hắn thì sẽ không đem chân tướng của chuyện này nói ra.

"Tuyết Nhạn ở trong phủ của ngươi bắt được một con bồ câu đưa thư, trong thư viết để cho Dạ cơ giết ngươi xong lập tức trở về Nam Việt quốc. Nàng đuổi theo con chim câu đến bắc viện thì mất dấu, đáng nghi nhất chính là bốn người đàn bà của ngươi." Tần Vật Ly nhìn thẳng vào Tần Mộ Phong "Nàng hoài nghi Thải Y." Tần Mộ Phong si mê Thải Hà đến mức mất đi lý trí, hắn luôn luôn căm ghét những gì mà người khác nói về Thải Hà. Hắn hoài nghi Thải Y cũng giống như nghi ngờ Thải Hà. Tần Vật Ly không biết Tần Mộ Phong sẽ có phản ứng gì.

"Hoàng thượng có dự định gì không?" Tần Mộ Phong thường xuyên vì Thải Hà mà mất đi lý trí nhưng cũng biết được chuyện này rất nghiêm trọng.

Trong mắt Tần Vật Ly hiện lên một tia âm độc "Nếu ngươi tin tưởng Tuyết Nhạn thì hãy đem gian tế trong phủ của ngươi dẫn ra." Đối đãi với địch nhân, hắn sẽ không nương tay.

"Ta tin tưởng Tuyết Nhạn." Tuyết Nhạn là đại nôi đệ nhất mật thám, tin tức mà nàng tra được nhất định không sai. Cho dù hắn không muốn hoài nghi sự trong sạch của Thải Hà nhưng cũng phải tin tưởng năng lực của Tuyết Nhạn.

Tần Vật Ly liếc nhìn hắn, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng không biến mất "Ta đã để cho Tuyết Nhạn đến Bình nam Vương phủ bảo vệ ngươi, ngươi phải cẩn thận." Giọng nói của hắn vẫn ôn hoà như cũ nhưng trong đó lại mang theo một tia hàn ý.

"Thần tuân chỉ." Tần Mộ phong chậm rãi cúi đầu, mặt không hề đổi sắc.

Hoắc Thiên liếc nhìn hai huynh đệ bọn họ, vỗ vỗ cái trán, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Bọn họ đầu tiên là quân thần, sau đó mới là huynh đệ. Từ khi Tần Vật Ly ngồi trên ngôi vị hoàng đế, tình cảm huynh đệ giữa bọn họ ngày một xa cách.

Bọn họ thuỷ chung vẫn là quân thần a.

Tần Vật Ly đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Phong, bình tĩnh nói "Bình Nam Vương, vị Liễu Thiến cô nương kia của ngươi bộ dạng như thế nào?" Đêm đó gặp phải Tần Mộ Phong ở trên đường, hắn vẫn kỳ quái vì sao Phi Yên phải dịch dung. Sau đó, hắn càng nghĩ càng cảm thấy có nhiều điểm nghi vấn. Vị cô nương tên Hồng Ngạc kia rõ ràng là nha hoàn của Liễu thiến, như thế nào lại theo bên người Phi yên? Hơn nữa khi Phi Yên nhìn thấy hai người đàn bà bên người Tần Hộ Phong thì lập tức nổi giận, trong đó còn mang theo cả mùi giấm chua. Hắn hoài nghi Phi Yên chính là Liễu Thiến. Phi Yên là nữ tử đầu tiên làm cho hắn động tâm, nếu nàng là người đàn bà của Tần Mộ Phong thì hắn phải đối xử với nàng như thế nào? Hắn không muốn cùng huynh đệ chung hưởng phụ nữ, lại càng không muốn cướp đoạt người đàn bà của thần tử.

Tần Mộ Phong ngẩn ra. Hoàng thượng từ lúc nào cảm thấy hứng thú với đàn bà của hắn?

Cho dù có rất nhiều nghi vấn nhưng Tần Mộ Phong vẫn duy trì bộ dạng cung kính "Quyến rũ, xinh đẹp, là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành." Liễu Thiến đúng là một mỹ nữ.

"Tốt rồi." Tần Vật Ly thở phào nhẹ nhõm. Phi Yên thanh tao diễm lệ nhưng không quyến rũ, cũng không xinh đẹp, cùng bốn chữ khuynh quốc khuynh thành kia không hề liên quan.

****

Những bông tuyết rơi xuống mặt đất làm thành một lớp tuyết trắng rất dày. Một vị nữ tử tuổi còn rất trẻ, trong tay ôm một cây đàn tranh cổ, đang run rẩy đứng trước cửa phủ Bình Nam Vương.

Nàng chải một kiểu tóc đơn giản, trên búi tóc cài một đoá châu hoa nhỏ nhắn, trên trán là một chuối mã não màu xanh ngọc. Bông tai ngọc trai dài được chế từ trân châu màu xanh biếc cùng những viên bảo thạch màu hồng phấn. Nàng một thân lục y, trên người khoác một chiếc áo choàng màu trắng làm bằng da cáo. Nhìn qua thì thấy đơn giản nhưng không làm mất đi vẻ hào phóng. Một nữ tử thanh nhã dịu dàng lại mang theo vẻ quyến rũ.

Đứng kế bên nàng là một vị hồng y nữ tử, vị hồng y nữ tử đó trang phục sang trọng, không hề giống một nha hoàn bình thường.

Bình Nam Vương Tần Mộ Phong từ trong cung quay về, mới bước từ trong kiệu ra đã nhìn thấy bóng lưng của các nàng.

Hắn đi đến bên cạnh các nàng, thấy rõ dung mạo của các nàng, không nhịn được kêu khẽ "Liễu Thiến?" Nàng không phải đã mất tích rồi sao? Tại sao lại đứng ở chỗ này?

Thiên Mạch ôm cây đàn tranh đã cũ, hơi nghiêng người, sắc mặt tái nhợt tiều tụy "Vương gia, ngươi thu nhận Thiến nhi có được không?" Trong màn tuyết thân hình mảnh mai của nàng càng thêm cô độc.

"Ngươi làm sao vậy?" Lúc hắn gặp nàng mấy ngày trước, nàng vẫn rất rực rỡ, nhưng chỉ có mấy ngày, nàng làm sao lại trở nên tiều tụy như thế này?

Thiên Mạch nhẹ nhàng lắc đầu "Ta không sao, ta chỉ muốn Bình Nam vương thu nhận ta."

Tần Mộ Phong không nén được cảm xúc mà nắm lấy tay nàng, đem bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng giá của nàng nắm chặt trong lòng bàn tay "Tại sao không đi vào?"

Thiên Mạch cúi đầu, hờ hững nói "Người của Vương phủ không nhận ra ta nên không có cho ta vào, vì vậy ta ở nơi này chờ ngươi."

Bình Nam Vương phủ không phải là nơi muốn vào thì vào, một nữ tử thanh lâu như nàng đương nhiên không vào được.

Hắn nói bằng một giọng ôn nhu, lôi kéo nàng đi vào "Ta đưa ngươi vào." Hôm nay nàng đột nhiên trở nên mềm yếu khiến cho hắn tự nhiên có cảm giác muốn được che chở cho nàng. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Thiên Mạch một tay ôm đàn, tay còn lại để cho hắn nắm, ngoan ngoãn đi theo hắn vào Vương phủ.

Nàng bây giờ không phải là Liễu Thiên Mạch mà là Liễu Thiến. Ít nhất, nàng đang đóng vai Liễu Thiến.

"Liễu Thiến, đi ra, ta thật sự không có cách nào ở chung với hắn."

"Tự mình làm đi, ta giả bộ không biết."

"Liễu Thiên Mạch và Liễu Thiến khác nhau rất xa, hắn nhất định sẽ phát hiện ra."

"Khác rất nhiều sao? Hắn sẽ không phát hiện được đâu."

"Chỉ cần trộm được trái tim của hắn là ta có thể rời khỏi Vương phủ, cầu ngươi đi ra giúp ta."

"Tự mình làm đi, ta coi như không biết."

"Ta không biết làm sao để câu dẫn nam nhân."

"Chẳng nhẽ ta vừa sanh ra đã là hồ ly tinh sao? Ta cũng không biết a. Đại tỷ, ngươi là lão bản phía sau của tuý yên lâu, là thiên hạ đệ nhất phi tặc, ngươi ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ làm được."

"Khẩu vị của ta không có nặng như vậy."

"Ta khen ngươi đấy chứ, không có nghe ra à, ngu ngốc."

"Đừng giả vờ, ngươi mau ra đây đi, đến lượt ta ngủ."

"Coi như không biết, ngươi tự mình làm đi."

"Ta muốn đánh chết ngươi."

"Ta đang ngủ, không nghe thấy gì hết."

"Đang ngủ mà còn nói chuyện được sao?"

"Nói mơ."

"...."

Tần Mộ Phong không bao giờ đem nữ nhân vào trong Thính Phong hiên, Thính Phong hiên là nơi hắn luyện võ và xử lý công vụ, trong thư phòng của hắn cất giấu rất nhiều bí mật của Thiên Diệp vương triều. Trừ Phi Dương ra không ai có thể tự do ra vào. Cho dù là hạ nhân đến quét dọn cũng chỉ có thể vào mỗi buổi sáng sớm đi vô quét dọn. Thư phòng của hắn bất luận là kẻ nào cũng không được đi vào, còn việc sửa sang lại là do Phi Dương hộ vệ phụ trách.

"Liễu Thiến" đã phá vỡ quy củ của hắn, trở thành người đàn bà thứ nhất được hắn tự tay đưa vào Thính Phong hiên. Mặc dù hắn rất yêu Thải Hà nhưng hắn cũng không cho phép nàng đi vào Thính Phong hiên chứ đừng nói tới chuyện hắn tự mình dắt nàng đi vào.

Ở trong Bình Nam Vương phủ đã nửa năm,Thiên Mạch tự nhiên biết được quy định này của hắn, thế nên khi hắn đưa nàng vào trong Thính Phong hiên nàng đã rất ngạc nhiên.

"Đây là nơi nào?" Đứng ở trong phòng khách, thiên mạch giả vờ không biết, nhìn nhìn xung quanh.

Tần Mộ phong giúp nàng phủi đi những bông tuyết bám trên người "Đây là Thính Phong hiên, là nơi ở của ta." Lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức cảm thấy có chỗ không đúng. Thính Phong hiên luôn luôn không cho người ngoài ra vào, hắn như thế nào lại vô tình mang nàng đến đây?

Thiên Mạch cười yếu ớt "Sau này ta sẽ ở lại nơi này sao?" Chi dù nàng giả vờ quyến rũ nhưng trong lời nói của nàng vẫn như cũ mang theo một tia lạnh lẽo. Nàng là người trời sanh lạnh lùng, trong chốc lát khó mà thay đổi được.

Tần Mộ Phong ngừng một chút "Ngươi ở Thu Đường viện, cách nơi này không xa. Không có người đàn bà nào có thể ở lại trong Thính Phong hiên.

"Ta muốn ở nơi này, có được không?" Chỉ có ở trong Thính Phong hiên mới có thể tiếp cận đối phương.

"Không được." Tần Mộ Phong nheo mắt, thốt ra một câu, lời nói có chút bất thiện.

"Ta đã biết." Thu Đường viện là nơi ở của sủng thiếp,nàng được ở trong đó xem như nàng đã đắc sủng.

Tần Mộ Phong kéo Thiên Mạch ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn kỹ nàng "Thiến nhi, ta hướng hoàng thượng xin chỉ dụ, phong ngươi làm trắc phi của ta." Liễu Thiến là muội muội của Phi Yên cô nương, hoàng huynh nhất định sẽ đồng ý.

Liễu Thiên Mạch lắc đầu, vẻ mặt buồn bã, bình thản nhìn ra phía ngoài cửa "Liễu Thiến chỉ xin Vương gia tạm thời thu nhận ta, sớm muộn cũng có một ngày ta phải rời khỏi Vương phủ, không dám làm phiền Vương gia."

Tần Mộ Phong đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay của Thiên Mạch, trong con mắt hàm chứa sự tức giận "Đáng chết, tại sao ngươi muốn rời khỏi ta?" Nữ nhân này nhiều lần cùng hắn đối nghịch, sau đó lại lặng lẽ biến mất. Hôm nay đã vào Bình Nam Vương phủ lại còn muốn rời đi. Bốn cái thị thiếp kia không người nào không nghĩ trăm phương ngàn kế để được lưu lại, vậy mà nàng cư nhiên còn muốn bỏ chạy. Nữ nhân này... đúng là không biết tốt xấu, vừa khiến cho hắn khó xử, lại làm cho hắn đau lòng.

Thiên Mạch nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào hắn "Vương gia, Liễu Thiến dựa vào cái gì để lưu lại Vương phủ? Ngươi muốn lấy ta? Tại sao? Giữa chúng ta đã từng tồn tại một thứ gọi là tình yêu sao?" Thiên Mạch cười nhạt, lắc đầu "Không nên, nếu ngươi không yêu ta, thì không cần phải lấy ta. Ngươi muốn chịu trách nhiệm với ta? Không nên. Trên đời này nhất định sẽ có một nam tử thật lòng thương yêu ta. Nếu thực sự yêu ta, hắn sẽ không quan tâm đến chuyện ta có còn nguyên vẹn hay không. Vương gia, ngươi không nên vì xúc động nhất thời mà đối với ta phụ trách cả đời." Thứ mà nàng muốn là tình yêu chân thành của hắn, còn cái gọi là chịu trách nhiệm? Nàng không cần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.