Vương Phi Thất Sủng

Chương 73: Kịch giả tình thật



Trong Thính Phong hiên rất lạnh, lạnh đến nỗi làm cho người ta sợ hãi.

Trong bầu không khí quỷ dị, tất cả mọi người đều nín thở, lặng lẽ chờ đợi đại phu chẩn mạch.

Ngự y chẩn mạch trong một thời gian rất dài.

Tần Mộ Phong ngồi ở bên giường, gắt gao nắm lấy bàn tay của Thiên Mạch không chịu bỏ ra. Nàng cứ mê man như vậy, hắn sợ nếu hắn bỏ tay ra thì nàng sẽ lập tức biến đi.

Ngự y thở nhẹ một hơi, thu hồi cánh tay đang bắt mạch, đứng dậy.

Tần Mộ Phong lo lắng như điên, không thể khống chế bản thân mà nắm lấy y phục của ngự y "Ngự y, nàng thế nào?"

Ngự y bất lực thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai Tần Mộ Phong "Vương gia, nếu kiếm phong đâm sâu nửa phân nữa thì sợ rằng không có thuốc nào có thể cứu được nàng."

"Đừng có nói những lời vô nghĩa như vậy." Tần Mộ Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn ngự y, sau đó ánh mắt lại di chuyển đến trên khuôn mặt trắng bệch của Thiên Mạch. Nàng an tĩnh đến mức dường như vĩnh viễn cũng không tỉnh lại. Nghĩ đến chuyện này Tần Mộ Phong tự nhiên cảm thấy trái tim ngừng đập.

Lão ngự y đi đến thư án và ngồi xuống, lấy bút viết lên giấy "Ba chén nước sắc thành một chén, ba canh giờ uống một lần."

"Nàng như thế nào?" Tần Mộ Phong nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Thiên Mạch, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sợ rằng nàng sẽ lẳng lặng đi đến một nơi nào khác, vĩnh viễn rời bỏ hắn.

Ngự y đưa goi thuốc cho Hương nhi ở bên cạnh "Nhớ kỹ, dùng lửa nhỏ mà đun, lúc ngươi sắc thuốc nhất định phải ở đó canh trừng, không thể làm sai."

Thấy ngự y chậm chạp không chịu nói tình huống của Thiên Mạch, Tần Mộ Phong không thể chờ được nữa, một tay túm lấy y phục của ngự y, đại phát lôi đình mà rống lên "Ngự y, phu nhân của bổn vương rốt cuộc có làm sao không?"

Ngự y vẫn nhàn nhã như cũ, chỉ có sự thất vọng sâu sắc "Mạch tượng của phu nhân rất yếu, nếu không qua được đêm nay thì sợ rằng..."

Tần Mộ Phong đẩy mạnh ngự y ra, gào thét điên cuồng, giống như một con sư tử đang giận dữ "Ngự y, ngươi nhất định phải cứu nàng, nếu nàng chết, bổn vương sẽ đem ngươi và người nhà của ngươi chôn dùng."

Ngự y tuổi đã cao, thiếu chút nữa bị Tần Mộ Phong đẩy ngã. Nếu Phi Dương không kịp đỡ thì hắn đã ngã trên mặt đất rồi "Vương gia, sinh lão bệnh tử là do ý trời."

Tần Mộ Phong trở nên điên cuồng, hắn dùng tay giật mạnh tóc, thống khổ không chịu nổi "Bổn vương muốn nàng sống, bất cứ kẻ nào cũng có thể chết nhưng riêng nàng không thể, không thể." Hai mắt hắn màu đỏ, giống hệt như ma quỷ.

Phi Dương mắt thấy Tần Mộ Phong nổi điên nên đi lấy hộp thuốc cho ngự y "Ngự y, ta tiễn ngài ra ngoài, để cho Vương gia một mình yên tĩnh một chút."

Ngự y liếc nhìn Tần Mộ Phong, thở dài bất lực "Đi thôi, ta kê hai thang thuốc an thần cho Vương gia uống."

"Phi Dương" Tần Mộ Phong nheo mắt, gọi Phi Dương lại.

"Vương gia?" Phi Dương đang hộ tống ngự y ra ngoài tự nhiên dừng bước, quay đầu lại.

"Ngươi lập tức tiến cũng, xin hoàng huynh đem Tuyết Nhạn giao cho ta." Trong đôi mắt đen tối tăm của hắn loé lên những tia sáng sắc lạnh.

"Làm gì?" Phi Dương không giải thích được.

Đôi lông mày của Tần Mộ Phong từ từ nhíu lại, mười ngón tay nắm chặt "Kẻ nào làm tổn thương Thiên Mạch, ta muốn hắn chết." Trong đôi mắt của hắn hiện lên một tia lãnh khốc đến cực điểm.

Kẻ nào làm tổn thương Thiên Mạch hắn nhất định bắt kẻ đó đền mạng.

"Tuân lệnh." Trong mắt Phi Dương loé ra những tia kiên định, kẻ nào làm tổn thương Thiên Mạch, hắn sẽ bắt kẻ đó đền mạng.

"Vương gia" Lão ngự y đột nhiên dừng lại "Có một người nhất định có thể cứu Thiên Mạch."

"Ai?" Tần Mộ Phong lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi ngự y. Chỉ cần Thiên Mạch có thể tỉnh lại thì hắn sẵn sàng trả bất cứ giá nào.

"Tả thủ thần y Lãnh Băng Băng." Đôi mắt của lão ngự y từ từ nhìn thẳng vào Tần Mộ Phong.

Tả thủ thần y có thể cứu bất cứ người nào, cho dù đó là người chết thì cũng có cơ may sống lại. Nhưng là...nàng hành tung vô định, cứu người hoàn toàn dựa vào tâm trạng, phi chính phi tà. Không chỉ không biết nơi ở của nàng mà ngay cả khi biết được nàng đang ở đâu cũng vị tất có thể mời được nàng ra tay.

Trong lòng Tần Mộ Phong tự nhiên dấy lên một tia hy vọng, đột nhiên trở nên tỉnh táo "Phi Dương, bảo hoàng huynh đem tam đại mật thám giao cho ta, một lần nữa xin hắn xuất hoàng bảng tìm Lãnh Băng Băng. Chỉ cần hoàng huynh giúp ta lần này, ta nguyện ý vì hắn trấn thủ biên quan 10 năm." Trong con ngươi của hắn loé ra những gợn sóng dịu dàng. Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, cho dù cái giá phải trả như thế nào, hắn cũng đều cảm thấy xứng đáng.

"Vương gia, hay là ngài tự mình đi đi." Một lần mà muốn mời cả tam đại mật thám xuất thủ, việc này đâu phải là chuyện tầm thường.

"Ta muốn ở chỗ này cùng nàng, ở cùng nàng." Nhìn Liễu Thiên Mạch lúc này chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ để bay mất, giọng nói của Tần Mộ Phong càng thêm dịu dàng, hắn nắm lấy tay Thiên Mạch, nhẹ nhàng để lên ngực "Ta nghĩ, nàng nhất định sẽ rất muốn ta ở bên cạnh nàng, ta không muốn để cho nàng thất vọng."

Nhớ đến một màn kinh tâm động phách ừa rồi, trong lòng Tần Mộ Phong vẫn còn cảm thấy lo sợ. Thích khắch dùng kiếm đâm thẳng vào ngươi hắn, Thiên Mạch không để ý đến thân thể yếu đuối của mình mà lao ra ngăn cản đường kiếm đang hung hăng đâm tới. Thanh kiếm sắc lạnh đâm vào thân thể nàng, máu tươi bắn lên khuôn mặt thanh tú của nàng. Hắn đau, những cơn đau giống như sóng biển cuồn cuộn trong nháy mắt bao phủ lấy hắn.

Phi Dương nhìn bộ dạng lúc này của Tần Mộ Phong, lặng lẽ rời đi.

Tình cảm của Vương gia dành cho Thiên Mạch đã sâu đậm đến mức này. Tần Mộ Phong kiêu ngạo, hết lần này đến lần khác không dám thừa nhận, không dám đối mặt với tình cảm thật của chính mình.

Lúc mất đi mới biết quý trọng.

Hy vọng Thiên Mạch có thể tránh được một kiếp, hy vọng Vương gia sẽ biết quý trọng nàng.

Bọn họ có nếm trải cảm giác sinh ly tử biệt thì mới hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Mộ...Phong...Mộ...Phong, xin...đừng...hận...ta, ta...thân bất...vô kỷ, gả...cho chàng, ta...thân bất...vô kỷ, yêu... chàng, là...ta...tự nguyện, nếu...có thể... lựa chọn...lần nữa, ta...không nên yêu chàng, yêu...chàng...rất...thống khổ. Chết...cũng là...giải thoát, chết vì chàng...ta không...hối hận, chí ít...chàng sẽ...không...còn hận ta nữa, không hận... ta nữa. Tại sao...tại sao...chàng không... yêu ta...tại sao?"

Thiên Mạch không ngừng nói mê, trong miệng nàng thốt ra tên của hắn.

Nắm chặt lấy tay nàng, Tần Mộ Phong có thể cảm thấy nỗi thống khổ của nàng.

Những lời nói mê của nàng giống như những tiếng thì thầm, dịu dàng vang lên bên tai hắn, chạm đến trái tim hắn, khiến trong lòng hắn nổi lên những rung động nhè nhẹ.

Từng chữ nàng nói ra khiến cho lòng hắn đau đớn, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn xé.

Bất hạnh của nàng là do một tay hắn tạo thành. Sự thống khổ của nàng đều là do hắn trút lên đầu nàng. Nàng gả cho hắn, vốn dĩ không oán không hận, nhưng thứ mà hắn cho nàng lại chỉ có sự đau khổ triền miên.

Hắn nắm chặt lấy tay Thiên Mạch, hôn lên ngón tay ngọc ngà của nàng "Xin lỗi, trước khi gặp nàng trong lòng ta đã có một người đàn bà khác, ta không có cách nào để yêu nàng. Ta là đầu gỗ, ta không biết quý trọng nàng, nàng đừng trách ta... được không, ta..." Giọng nói của Tần Mộ Phong trở nên nghẹn ngào, hắn cảm nhận được trên gương mặt mình có một dòng nước ấm áp đang từ từ chảy xuống, nước mắt của hắn rơi xuống trên mặt Thiên Mạch "Thiên Mạch, đừng rời bỏ ta, cho ta một cơ hội, để cho ta hảo hảo yêu thương nàng. Nàng có nghe thấy không? Xin đừng bỏ ta." Lại thêm một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt Thiên Mạch.

"Thiên Mạch, nàng hãy mau tỉnh lại. Chỉ cần nàng tỉnh lại, ta sẽ không bao giờ đụng vào bất cứ ngừơi đàn bà nào nữa, ta chỉ cần một mình nàng thôi. Cả đời này, Tần mộ Phong ta chỉ cần một mình nàng." Giọng nói nghẹn ngào hoà lẫn với những giọt nước mắt, giống như một cơn hồng thuỷ đang tuôn trào, đã không còn giống như lúc bình thường, hắn không thể nào kiềm chế nổi, những giọt nước mắt cứ từ từ rơi trên khuôn mặt không có một chút huyết sắc nào của Thiên Mạch. Mỗi một giọt nước mắt của hắn đều làm xao động trái tim nàng.

Bàn tay đang giấu ở dưới tấm chăn chậm rãi nắm chặt lại.

"Vương gia, thuốc đã sắc xong." Giọng nói của Hương nhi đột nhiên truyền đến từ phía sau.

Tần Mộ Phong lau đi lệ ngân ở khoé mắt, giọng nói lại trở lại như cũ, lạnh lùng "Đưa lại đây."

"Vâng"

Tiếp nhận chén thuốc trong tay Hương nhi, Tần Mộ Phong nhẹ nhàng nâng Thiên Mạch dậy, lấy gối mềm chặn ở sau lưng của nàng sau đó cẩn thận đặt nàng dựa ở đầu giường. Tay hắn cầm cái thìa khuấy nhẹ trong bát thuốc, miệng không ngừng thổi cho thuốc nguội bớt. Đợi khi thuốc vừa đủ độ, mới tù từ đút vào miệng nàng. Mỗi một động tác của hắn đều cẩn thận, nhẹ nhàng, nếu không làm vậy hắn sợ nàng sẽ cảm thấy khó chịu.

Thiên Mạch bị thuốc làm sặc, Tần Mộ Phong vội vàng lau đi nước thuốc ở khoé miệng nàng. Khoé miệng hắn nhếch lên để lộ ra một nụ cười, ở trên đôi môi mềm mại của nàng hôn nhẹ một cái.

Hắn nhẹ nhàng ôm Thiên Mạch vào lòng, muốn cho nàng cảm thụ hơi ấm và sự an tâm khi nằm trong ngực hắn. Bàn tay to của hắn nắm lấy tay của Thiên Mạch không muốn buông ra.

Tình ý sâu đậm giữa bọn họ trong nháy mắt đã lan tràn.

Ở trên nóc nhà, một đôi mắt vừa oán hận vừa đố kỵ đang tức giận nhìn chằm chằm vào cảnh này.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Phi Dương đứng ở cửa "Vương gia, Hoàng thượng tới."

Thân thể Thiên Mạch đột nhiên căng thẳng, sợ bị Tần Vật Ly chứng kiến.

Tần Mộ Phong cảm nhận được sự biến hoá của Thiên Mạch nhưng hắn không có tâm tư để ý. Trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ là phải yêu thương người con gái yếu đuối đang nằm trước mặt. Đôi tay không ngừng truyền đến một nhiệt lượng đủ để làm cho nàng an tâm. Thân thể đang cứng lên của nàng cũng từ từ mềm xuống.

"Đã biết." Tần Mộ Phong để bàn tay Thiên Mạch vào trong chăn, thân thể từ từ đứng lên, dịu dàng nói "Thiên Mạch, nàng hãy ngủ một giấc thật ngon, biết không?" Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.

Hắn vừa mới quay người thì nước mắt của Thiên Mạch giống như những viên ngọc châu đang từ từ chảy xuống, hai giọt nước mắt như pha lê rơi xuống bên gối.

Cho đến khi cảm giác được hắn đã đi xa, nàng dùng cái mũi lúc này đã đỏ hồng hung hăng hít lấy hương thơm bạc hà đang tản mác trong không khí, đây là mùi hương của hắn, mùi hương chỉ có ở riêng hắn.

Bât giác, nàng nắm lại bàn tay vừa rồi bị hắn cầm lên. Nàng nắm chặt đến mức mồ hôi túa ra khắp lòng bàn tay. Chỉ hơi dùng sức một chút, móng tay sắc nhọn đã cắm vào trong da thịt, nhưng nàng không hề hay biết gì. Một chút đau đớn truyền đến khiến cho nàng hồi tỉnh, ánh mắt trống rỗng và mông lung. Nàng từ từ đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trong suốt, tay vừa chạm vào, lệ đã tràn ra. Nàng đã động tình, nhưng nàng biết, nàng và hắn vốn không có kết quả.

Lông mi của nàng khẽ lay động, hai giọt nước mắt trong suốt như pha lê lại vừa chảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.